Bách Luyện Thành Thần

Chương 912





Khê Ấu Cầm và Cổ Bội Nhi cũng có thể cảm nhận được lực sinh mệnh trong cơ thể Ninh Vũ Điệp nhanh chóng trở nên dồi dào, giống như một gốc cây vốn dĩ sắp chết khô đột nhiên bùng phát sức sống mạnh mẽ, mầm non bắt đầu nảy nở, rễ cây bắt đầu mọc lan tràn, cho người ta một cảm giác bừng bừng sức sống!

Dùng xong một viên Sinh Mệnh Kết Tinh, La Chinh chăm chú nhìn Ninh Vũ Điệp, trong hai mắt tràn đầy vẻ hồi hộp.

“Chưa tỉnh?”

Hai mắt La Chinh dần dần tối lại. Động cơ lớn nhất khiến hắn đi đến đại lục thần quốc chính là vì cứu Ninh Vũ Điệp, và hắn cũng đặt tất cả hy vọng vào lực sinh mệnh này.

Nhìn tình hình này, lực sinh mệnh tuyệt đối đã đạt đến hiệu quả, nhưng2vì sao Ninh Vũ Điệp vẫn chưa tỉnh lại?

“La Chinh...”

Thấy sắc mặt La Chinh hết sức khó coi, Khê Ấu Cầm ở bên cạnh kêu một tiếng. Nhưng La Chinh lại giống như một bức tượng đúc bằng sắt, đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Cổ Bội Nhi cũng hơi kinh ngạc. Trước đây cô đã xem xét qua, cô gái này chỉ bị gió Sinh Tử lấy đi lực sinh mệnh mà thôi, sau đó thân thể liền khởi động cơ chế tự bảo vệ, cưỡng chế bản thân rơi vào giấc ngủ say. Cũng chỉ như vậy mới có thể tiết kiệm một chút lực sinh mệnh còn lại ở mức độ cao nhất.

Đóa hoa trên mắt phải của cô hơi hơi chuyển động, một luồng cảm nhận vô hình liền khuếch tán ra. Chẳng mấy chốc, trên mặt cô hiện lên ý7cười. Thiên phú của cô chính là đóa hoa trên mắt phải này, cảm nhận đối với phương diện linh hồn nhạy bén hơn nhiều các võ giả cùng cấp. Vừa rồi, sau khi tìm hiểu một lúc, Cổ Bội Nhi phát hiện ra cô gái đang nằm kia đã tỉnh...

Đám nữ nhân của cái tên La Chinh này đều rất thú vị. Cổ Bội Nhi thầm bình luận trong lòng. Ngay sau đó, khóe miệng cô khẽ mấp máy, dùng chân nguyên truyền âm cho La Chinh: “Này, nữ nhân của ngươi đã tỉnh rồi.”

“Cái gì?” Nghe thấy lời Cổ Bội Nhi nói, trái tim La Chinh lập tức kích động. Nhưng thấy hai mắt của Ninh Vũ Điệp vẫn nhắm nghiền không động đậy, giả vờ đang ngủ say, La Chinh vừa bực mình vừa buồn cười. Tính Ninh Vũ Điệp lúc thế nọ9lúc thế kia, hay thay đổi, khi hóa thân thành Điện chủ thì ắt phải tỏ vẻ trang trọng, song đa phần lại giống như trẻ con.

Sau khi đảo mắt một vòng, La Chinh cũng khoát khoát tay, tiếp đó liền thở dài một tiếng rồi mới nói: “Còn không tỉnh lại thì chúng ta đi ra ngoài trước vậy!”

Khê Ấu Cầm không biết chuyện nên buồn bực liếc mắt nhìn La Chinh. Còn Cổ Bội Nhi lại cười nhẹ một tiếng, rất phối hợp mà vỗ vỗ vai Khê Ấu Cầm: “Nói đúng lắm, hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi!”

Có điều, Khê Ấu Cầm bị Cổ Bội Nhi vỗ như thế thì lại cảm thấy như bị bò cạp cắn một cái, lập tức dịch ra mấy bước, duy trì một khoảng cách tương đối với Cổ Bội Nhi, còn hung hăng5trừng mắt nhìn Cổ Bội Nhi.

Ngược lại, Cổ Bội Nhi không thèm để ý, chỉ cười khanh khách hai tiếng, sau đó cả ba người mới rời khỏi sân.

Sau khi đám La Chinh vừa rời đi, ngón tay của Ninh Vũ Điệp hơi run rẩy. Nếu là người phàm, bình thường sau khi ngủ say mấy tháng như vậy thì chức năng của thân thể đều sẽ chịu ảnh hưởng, e rằng trong một sớm một chiều sẽ không thể đi đứng được, hai mắt cũng sẽ vì nhắm lại quá lâu mà không thể chịu được ánh mặt trời, nên căn bản không thể nhìn được.

Nhưng đối với Ninh Vũ Điệp đã bước vào Sinh Tử Cảnh thì cũng không có trở ngại gì. Dù sao thì võ giả có tĩnh tọa bế quan tu luyện tám năm, mười năm cũng là chuyện thường. Tu3luyện tới bước này, cấu tạo và chức năng của cơ thể sớm đã vượt xa người thường nhiều rồi.

Sau khi ngón tay nàng run lên một cái thì liền trở mình, nhẹ nhàng bay lên. Vóc dáng nàng vốn dĩ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc cung trang màu xanh da trời. Cung trang bay lượn theo thân hình giống như một đóa hoa băng màu xanh lam bay múa trong gió rét.

Sau khi hai chân chạm đất, nàng mỉm cười hơi xảo trá, thận trọng đi về phía điện Thiên Thần. Có điều, chưa tiến vào trong điện Thiên Thần thì bỗng nhiên có một thân hình đột nhiên xuất hiện, siết chặt nàng vào trong lòng!

“A!”

Ninh Vũ Điệp phát ra một tiếng thét chói tai. Nàng hoàn toàn không phóng cảm giác ra, bằng không thì chắc chắn sẽ phát hiện ra La Chinh đang trốn ở sau cây cột. La Chinh đột nhiên chui ra ngoài như vậy khiến nàng giật bắn cả mình.

Hai người ôm chặt nhau, hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh. La Chinh không nói câu nào, liền hôn nàng một cái!

Ninh Vũ Điệp thấp hơn La Chinh một cái đầu, dáng người xinh xắn bị La Chinh ôm, hai chân liền khó đứng vững trên mặt đất. Ôm hôn như vậy, nàng cũng không muốn vận chuyển chân nguyên để nâng thân hình của mình lên, cho nên hai chân xinh xắn trắng bóc chỉ có thể căng ra như cây cung, đầu ngón chân kiễng trên mặt đất lạnh lẽo. Đối với người thường mà nói, duy trì động tác như vậy trong vài nhịp thở thì hai chân cũng đã đau nhức khó nhịn, nhưng đương nhiên Ninh Vũ Điệp là cường giả Sinh Tử Cảnh.

Thế là hai chân là của nàng căng ra hết cỡ như vậy trong khoảng nửa nén nhang...

Khê Ấu Cầm và Cổ Bội Nhi đứng ở trong điện Thiên Thần, lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài kia.

Tâm tình của Khê Ấu Cầm như được trộn lẫn đủ các loại gia vị khác nhau. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn nhiều lần tự nhắc nhở thân phận của chính mình trong mắt La Chinh. Nàng rất rõ, tầm quan trọng của Ninh Vũ Điệp trong lòng La Chinh lớn hơn mình rất nhiều. Ghen với Ninh Vũ Điệp chắc chắn là một lựa chọn không đúng đắn. Cho nên nàng mới có thể tĩnh tâm ở lại trong điện Thiên Thần, cùng tỳ nữ chăm sóc Ninh Vũ Điệp.

Sau khi điều chỉnh lại, Khê Ấu Cầm cảm thấy tâm thái của mình đã được thả lỏng. Nàng quả thực sự coi Ninh Vũ Điệp như là tỷ tỷ của mình, cùng hầu hạ La Chinh.

Nhưng hiện tại, Khê Ấu Cầm lại phát hiện suy nghĩ của mình yếu ớt và buồn cười đến nhường nào. Muốn nữ nhân vượt qua lòng ghen tỵ hẳn phải càng khó khăn hơn so với việc nam nhân sửa đổi bản tính háo sắc...

Cổ Bội Nhi có thể cảm nhận được tâm tình Khê Ấu Cầm đang dao động. Tất cả tâm tình đều được phát ra theo chấn động của linh hồn. Thông qua đóa hoa trên mắt phải kia, linh hồn của mọi người đều hiện ra trước mắt Cổ Bội Nhi giống như một người không hề mặc quần áo.

Cô quay đầu liếc Khê Ấu Cầm một cái, rồi tươi cười nói: “Nam nhân đều vậy cả, chẳng có ai tốt, đúng không?”

Khê Ấu Cầm cũng liếc lại Cổ Bội Nhi. Tuy rõ ràng Cổ Bội Nhi này cũng là một đại mỹ nhân, bỏ qua đóa hoa quái dị trên mắt phải nọ thì dung mạo và khí chất tuyệt đối không thua kém gì mình, nhưng nàng có một tâm thái kháng cự tự nhiên đối với Cổ Bội Nhi.

“Hừ! Nam nhân chẳng có ai tốt, nhưng La Chinh lại là ngoại lệ.” Khê Ấu Cầm phản bác.

Cổ Bội Nhi lại cười tủm tỉm nói: “Tên nhóc này quả thực rất ưu tú, có điều đâu đâu cũng thấy bóng hồng nhan, chung quy cũng không đáng tin. Còn chẳng bằng...” Vừa nói, Cổ Bội Nhi vừa quan sát hai mắt Khê Ấu Cầm.

“Còn không bằng cái gì?” Khê Ấu Cầm hơi sững sờ.

“Còn không bằng theo ta đi!” Cổ Bội Nhi cười khanh khách.

Khê Ấu Cầm nghe thấy câu này, hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Bội Nhi một cái, lần đầu tiên nàng cất tiếng mắng: “Đồ điên!”

La Chinh và Ninh Vũ Điệp ôm hôn một lúc lâu rồi mới buông ra. Sau khi tách ra, Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm La Chinh đang gần trong gang tấc, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhẹ. Song, chẳng mấy chốc nàng lại nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt lại lo âu, lúc này mới hỏi: “Thôi Tà...”

Sau khi bị gió Sinh Tử đánh trúng thì Ninh Vũ Điệp liền rơi vào trạng thái mê man. Nàng ngủ mê mệt đã lâu nên hoàn toàn không biết tình hình chiến đấu của Thiên Tà Tông. Tuy rằng thấy La Chinh vẫn yên lành đứng ở trước mặt mình, nhưng nàng vẫn không nén được cảm giác lo lắng.

“Đã chết. Bị ta giết!” La Chinh lập tức trả lời.

Ninh Vũ Điệp gật đầu. Nếu La Chinh đã bình yên đứng trước mặt mình thì khả năng Thôi Tà thất bại là vô cùng lớn. Nhưng khi đó La Chinh đã đánh bại Thôi Tà như thế nào, giết chết Thôi Tà ra sao thì nàng không nghĩ ra.

La Chinh kể vắn tắt chuyện đã xảy ra sau khi Ninh Vũ Điệp ngủ say cho nàng nghe. Về phần mình đi đến đại lục thần quốc tìm kiếm Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì chỉ nói sơ qua.

Mặc dù La Chinh che giấu mọi gian khổ trên đại lục thần quốc, nhưng làm sao Ninh Vũ Điệp lại không đoán ra? Nàng dựa vào lòng La Chinh, thỉnh thoảng hỏi chi tiết, La Chinh cũng chỉ có thể thành thật trả lời. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên lồng ngực La Chinh, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.