Bách Luyện Thành Thần

Chương 928



Hiện tại Mạc lão đại liền nhớ tới vấn đề mấu chốt này.

Tuyệt đại đa số võ giả nhận được danh hiệu đều có thể xuất hiện hoa sen. Đã như vậy thì thời gian La Chinh độ tiểu Thiên Kiếp lần đầu tiên xuất hiện loại hoa sen gì?

Ba cánh? Năm cánh? Hay là bảy cánh? Chín cánh?

Danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim không phải chuyện đùa. Mặc dù là lần đầu tiên độ Thiên Kiếp thì cũng rất có khả năng mở được bảy cánh hoa, thậm chí chín cánh, hoặc có thể là hoa sen đại thừa.

Đối diện với câu hỏi này của Mạc lão đại, La Chinh thoáng chần chừ một chút rồi ngay sau đó liền trả lời: “Có.”

“Bao nhiêu cánh? Hoa sen kia mở bao nhiêu cánh?” Thanh Phong có vẻ còn sốt ruột hơn cả Mạc lão đại.

Biểu tượng hoa3sen có chỗ khác với thiên phú. Hoa sen mở ra càng nhiều cánh thì khả năng vượt qua Thiên Đạo càng lớn. Còn thiên phú càng cao thì tốc độ trưởng thành càng nhanh. Song, xét trên tổng thể thì hoa sen và và thiên phú vẫn có một mối liên hệ ở một mức độ nhất định. Người có thiên phú thấp sẽ không thể khiến hoa sen nở rộ. Người có thiên phú càng cao thì số cánh hoa sen nở rộ nhất định sẽ không ít.

La Chinh mỉm cười, liền hỏi: “Mạc lão đại mở ra bao nhiêu cánh sen?”

“Ngươi hỏi ta?” La Chinh không trả lời vấn đề của mình, còn hỏi ngược lại mình. Mạc lão đại cười nhạt một cái: “Sau khi bước vào Thần Cực Cảnh, hoa sen mới mở ra bảy cánh.”

“La Chinh, trước đây, khi ngươi độ tiểu Thiên2Kiếp có xuất hiện hoa sen hay không?” Mạc lão đại nhỏ giọng hỏi.

Trong giọng nói của Mạc lão đại có một chút cung kính đối với La Chinh. Có thể nói là cách biệt một trời một vực so với thái độ trước đây.

Một vị võ giả đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim xuất hiện có ý nghĩa như thế nào đối với Thiên Vị tộc, Mạc lão đại hắn đương nhiên rõ ràng. Hắn là cường giả Thần Cực Cảnh, tất nhiên mạnh hơn La Chinh rất nhiều. Nhưng La Chinh của hiện tại chính là một hạt giống có tiềm lực vô hạn, không gian trưởng thành trong tương lai đủ để cho hắn phải ngước lên mà nhìn.

Mặc dù là Thanh Phong vô cùng kiêu ngạo, nhưng lúc này thái độ kiêu ngạo cũng bị quét sạch trơn. Sự thật dù đánh chết3hắn cũng không tin đã được chứng minh. Trước mặt La Chinh, hắn quả thực không có tư cách để kiêu ngạo.

Ánh mắt của nhóm người Thiên Vị tộc đều tập trung trên mặt La Chinh, chờ La Chinh trả lời câu hỏi của Mạc lão đại.

Hoa sen mở ra bảy cánh đã là một sự tồn tại vô cùng tài ba. Mặc dù trong Thiên Vị tộc thiên tài nhiều như mây thì số lượng võ giả có thể mở được bảy cánh hoa cũng không nhiều.

Thanh Phong thản nhiên nói: “Trong một vòng Thiên Kiếp, ta mở được năm cánh.”

Cổ Bội Nhi lại cười ngọt ngào: “Ta cũng mở ra năm cánh...”

Cổ Bội Nhi cô vẫn chưa nhận được danh hiệu trên bia thiên phú, so với Mạc lão đại và Thanh Phong thì thiên phú vẫn còn thua xa, nhưng cũng mở được hoa sen năm9cánh.

“Ừ.” La Chinh gật đầu, sau đó mới lên tiếng: “Thiên Kiếp lần trước, ta mở ra tổng cộng ba mươi lăm cánh hoa sen.”

Thanh Phong thản nhiên nói: “Trong một vòng Thiên Kiếp, ta mở được năm cánh.”

Cổ Bội Nhi lại cười ngọt ngào: “Ta cũng mở ra năm cánh...”

Cổ Bội Nhi cô vẫn chưa nhận được danh hiệu trên bia thiên phú, so với Mạc lão đại và Thanh Phong thì thiên phú vẫn còn thua xa, nhưng cũng mở được hoa sen năm cánh.

“Ừ.” La Chinh gật đầu, sau đó mới lên tiếng: “Thiên Kiếp lần trước, ta mở ra tổng cộng ba mươi lăm cánh hoa sen.”

“Ba mươi lăm...” Giọng điệu của Vũ Trạch suýt chút nữa như bị sặc ở trong ngực.

Con ngươi của Thanh Phong và Cổ Bội Nhi mở to. Hoa sen ba mươi lăm cánh, bọn họ thực sự khó mà tưởng3tượng ra con số này.

Nhưng Mạc lão đại lại tỏ ra hơi bình tĩnh. Danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim ra đời có nghĩa là tương lai của La Chinh đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Hắn liền thản nhiên nói: “Hoa sen đại thừa, chỉ còn một cánh thôi là có thể đạt đến hoàn mỹ, khà khà...”

“Nếu như hoàn mỹ thì làm sao?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

Mạc lão đại liền cười nói: “Chờ đến khi ngươi mở ra cánh hoa sen cuối cùng ắt sẽ tự biết.”

Trong lúc mọi người ở đây đang thảo luận thì bia thiên phú bên kia đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh ầm ĩ.

Đám La Chinh điều khiển tám con rối đứng ở trong tầng thứ mười dĩ nhiên thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng các sinh linh trong tầng mười bây giờ dường như tò mò với vị võ giả nào đó đang tiếp nhận khảo nghiệm trong bia thiên phú hơn!

Lướt qua tầm mắt mọi người mà nhìn sang, cánh cửa của bia thiên phú kia nặng nề mở ra, một vị thiếu niên Nhân tộc đi ra từ giữa cánh cửa kia.

Dung mạo của thiếu niên Nhân tộc kia cũng bình thường, chỉ sở hữu tu vi Chiến Tướng cấp mười, song thần sắc lại ngập tràn tự tin!

Ngay sau đó trên bia thiên phú bắt đầu phát sinh biến đổi. Một tầng màu bạc rực rỡ bao phủ lên trên vách đá. Cuối cùng màu bạc rực rỡ kia lại tạo thành hai chữ “Tu La”.

“Tu La: Triệu Lập.”

Mấy chữ cực lớn viết ở phía dưới tên La Chinh!

“A! Thằng nhãi Triệu Lập này! Không ngờ hắn cũng vượt qua hàng thứ nhất mà xếp phía sau La Chinh!

“Chẳng phải đã nói thiên phú của Triệu Lập chỉ xếp sau La Chinh sao? Trời ạ, rốt cuộc Nhân tộc này là thế nào vậy? Chưa tới một năm mà yêu nghiệt cứ liên tiếp vọt ra hai ba lần!”

“Sự vùng lên của Nhân tộc vốn dĩ là cái thế không thể ngăn được. Tư Đồ Hạo Thiên đã dẫn người tấn công Song Ma thánh địa, sợ rằng bây giờ hai thánh địa lớn của Ma tộc cũng đã bị hủy rồi...”

Đám người Thanh Phong, Mạc lão đại và Vũ Trạch đều ngẩn ngơ nhìn cái tên trên bia thiên phú, vẻ mặt như gặp phải ma...

Một lúc lâu sau, Thanh Phong mới lên tiếng: “Thật là kỳ quái, cái Đại Thế Giới này quá kỳ lạ!”

Danh hiệu Tu La màu bạc...

Kết quả kiểm tra trên bia thiên phú của tên nhóc tên là Triệu Lập này đã vượt qua cả bảy người của Thiên Vị tộc đang ở đây!

Cho dù là Mạc lão đại thì cũng chỉ đạt được danh hiệu màu bạc, hơn nữa cũng không phải là danh hiệu đặc biệt được xếp đằng trước...

Người có thể nhận được danh hiệu màu vàng kim trong Thiên Vị tộc đã hiếm hoi. Số lượng người giành được danh hiệu màu bạc cũng không nhiều. Chỉ dựa vào thiên phú này thôi đã đủ để trở thành sự tồn tại quan trọng trong Thiên Vị tộc, giống như Mạc lão đại được Thiên Vị tộc trọng dụng cho nên sáu người khác phải lấy Mạc lão đại làm trụ cột trong lúc thi hành nhiệm vụ.

Một Hạ Giới nhỏ bé, xuất hiện một La Chinh cũng đã đủ dọa người rồi. Vậy mà ngay trước mắt lại xuất hiện thêm một thiếu niên loài người đạt được danh hiệu Tu La màu bạc nữa. Bảy người Thiên Vị tộc này chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khiếp sợ!

Sau khi chàng thiếu niên tên là Triệu Lập này đi ra thì mấy vị Chiến Tôn cấp cao ở tầng trên của Nhân tộc liền xuất hiện.

Hiện nay, địa vị của Nhân tộc ở trong tháp Tội Ác đã hoàn toàn khác xưa. Nhân tộc và Yêu Dạ tộc đã trở thành người cầm quyền thực tế của tháp Tội Ác, những chủng tộc khác căn bản không có năng lực chống lại.

Giữa sự vây quanh ủng hộ của mọi người, tên nhóc Triệu Lập kia hình như cũng vô cùng vui vẻ. Dĩ nhiên hắn hết sức tự tin với thiên phú của mình. Nhưng có thể nhận được một danh hiệu vượt qua hàng thứ nhất, xếp ở dưới La Chinh đã khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn! Đối với Triệu Lập, vượt qua La Chinh là chuyện căn bản không có hy vọng.

Tuy La Chinh đã rời khỏi đại lục Hải Thần, nhưng sự tồn tại của hắn đã nghiễm nhiên giống như thần thoại trong thánh địa Tử Tâm. Mà ai lại có thể vượt qua được nhân vật trong thần thoại?

Đúng lúc này, Mạc lão đại điều khiển con rối của mình đi thẳng về phía thiếu niên tên là Triệu Lập kia.

Trên mặt Triệu Lập lộ ra vẻ nghi hoặc. Hắn mới vừa đi từ bia thiên phú ra nên không chú ý tới tám người kỳ quái xuất hiện trong tầng mười này. Những người này nhìn qua tuy giống như là Nhân tộc, nhưng chỉ có thể cảm nhận được một chút chấn động linh hồn từ trên người bọn họ chứ không có hơi thở của sự sống.

Mấy vị Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc cũng quan sát bọn họ với vẻ đầy cảnh giác. Mấy người này không rõ lai lịch, đột nhiên xuất hiện ở tháp Tội Ác đã khiến bọn họ vô cùng cảnh giác. Chẳng qua, trước mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi thành tích của Triệu Lập nên tạm thời không có thời gian để ý bên này.

Song vẫn có người tinh mắt, chú ý tới La Chinh cách đó không xa!

“La Chinh! Là La Chinh!”

“La Chinh trở về đại lục Hải Thần?”

“Có gì đó không bình thường. Tên này tuy rằng giống La Chinh nhưng hình như hắn không phải loài người...”

“Chẳng qua là một món hàng nhái cũng dám giả mạo La Chinh. Có mưu đồ gì!”

Trên đại lục Hải Thần không có con rối. Cho dù có cũng vô cùng sơ sài, không thể nào có tay nghề khéo léo đến mức có thể chế tạo ra con rối giống như đúc của Cáp Bằng.

Con rối mà Cáp Bằng chế tạo cho La Chinh hầu như không hề khác so với La Chinh “bản gốc”. Song, dù sao người thật và con rối cũng khác nhau. Trong mắt võ giả, chỉ cần dùng cảm nhận nhẹ nhàng lướt qua là đủ để phát hiện ra điểm không bình thường.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc và cảnh giác, một thiếu nữ mặc váy dài chín màu lại chầm chậm đi xuống từ bậc thang bên trên. Mọi người liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến: “Hắn là La Chinh. Nhưng... hình như tu vi đã đạt đến cảnh giới Chiến Thánh, dường như bản thân không vào được nên mới điều khiển con rối tiến vào vùng đất nguyền rủa. Thuật điều khiển con rối này hẳn là truyền thừa từ Thiên Vị tộc? Bảy người các ngươi là người của Thiên Vị tộc?”