Bách Luyện Thành Thần

Chương 929



Thực ra Lưu Vũ cũng phải được xếp vào nhóm được mời, nhưng nàng lại chỉ có thể đứng ở hàng thứ hai trên bia thiên phú. Thành tích này dĩ nhiên là số một số hai trong đại lục Hải Thần, nhưng lại không được coi là xuất sắc đối với Thiên Vị tộc. Dù sao thì hàng thứ hai vốn cũng chỉ là giới hạn thấp nhất của Thiên Vị tộc mà thôi.

Song, Mạc lão đại còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên lại nghe thấy một cô gái Nhân tộc nói như vậy, thậm chí mới liếc mắt một cái còn có thể nhìn thấu lai lịch những con rối của bọn họ. Đám người Mạc lão đại và Thanh Phong nhất thời cảnh giác.

Ánh mắt của La Chinh lướt qua, cùng Vân Lạc bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lại hiện3ra nụ cười nhẹ.

Vân Lạc gật đầu cười với La Chinh, ngay sau đó liền tiếp tục nói: “Triệu Lập xuất thân từ thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc. Sau khi phi thăng chắc chắn sẽ trở thành nhân vật quan trọng của Nhân tộc. Thiên Vị tộc các ngươi không nên nhúng tay vào.”

Nghe Vân Lạc nói như vậy, chân mày đám người Thanh Phong lập tức nhíu lại.

Hiện tại đã xác định được thiên phú của La Chinh, không ngờ lại phát hiện ra một thiên tài khác, Thiên Vị tộc bọn họ không thể nào để vuột mất. Thiên Vị tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua La Chinh, mà tên nhóc tên là Triệu Lập kia cũng vậy.

Mạc lão đại lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Xuất thân từ chi nào của Nhân tộc?”

“Cái này không quan trọng.” Vân2Lạc lắc đầu, “Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, ta sẽ không để cho các ngươi đưa Triệu Lập đi.”

Thanh Phong lại hừ lạnh một tiếng: “Con đường phi thăng của Đại Thế Giới này đã sụp đổ. Nếu chúng ta không đưa hắn vào Thượng Giới thì cả đời hắn cũng chỉ có thể bị hạn chế ở Đại Thế Giới này mà thôi.”

Trước đây, khi La Chinh lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo thì Vân Lạc cũng đã từng nói như vậy. Nàng bảo với La Chinh rằng nàng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của hắn. Tất cả đều do La Chinh tự quyết định.

“Có ý gì...” Nghe thấy lời này, đám người Mạc lão đại cũng dấy lên sự nghi ngờ.

Bọn họ có thể bỏ qua Triệu Lập, bởi dù số lượng võ giả lấy được danh hiệu3Tu La màu bạc cực kỳ ít ỏi, nhưng vẫn có chênh lệch tương đối lớn so với danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim.

Nhưng La Chinh cũng là người thuộc Nhân tộc. Vì sao cô gái thần bí trước mắt lại bằng lòng bỏ lớn giữ nhỏ? Dựa theo quy luật khách quan thì bọn họ thực sự nghĩ không ra.

Thấy vẻ mặt của mấy người Thiên Vị tộc, Vân Lạc liền thản nhiên nói: “Có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng. Ta chỉ có thể cho các ngươi biết rằng, bề ngoài thì số mệnh của La Chinh có biểu hiện giống như mệnh Đại Thế Chi Tranh, nhưng trên thực tế hắn là một người không có số mệnh.”

“Chuyện này cũng không phiền các ngươi phải hao tâm tổn trí. Chẳng qua chỉ là sửa chữa con đường phi9thăng mà thôi, cũng không phải là chuyện quá khó khăn.” Vân Lạc lắc đầu.

Mạc lão đại chầm chậm bước ra hai bước, quan sát Vân Lạc vài lần, tiếp tục nói: “Cùng lắm ngươi cũng chỉ là một con nhãi Hư Kiếp Cảnh, làm sao có thể ngăn cản được chúng ta?”

Ánh mắt của Vân Lạc vẫn dửng dưng: “Các ngươi chẳng qua là một nhóm Thần Cực Cảnh tép riu mà thôi, sao lại không ngăn cản nổi?”

Vân Lạc vừa thốt ra lời này, sắc mặt của bảy người Thiên Vị tộc đều hơi khó coi. Không ngờ cô gái Nhân tộc có lai lịch thần bí này chỉ dựa vào một luồng phân hồn lại có thể đoán được tu vi của bọn họ? Rốt cuộc người này là ai?

Thấy sắc mặt của mấy người Thiên Vị tộc kia hết sức khó coi,3trên mặt Vân Lạc lại lộ ra một nụ cười hiếm có: “Không cần lo lắng. Số mệnh của Triệu Lập vốn không nên gia nhập Thiên Vị tộc các ngươi. Còn số mệnh của La Chinh là do chính hắn nắm giữ. Nếu như La Chinh tình nguyện gia nhập Thiên Vị tộc các ngươi thì ta sẽ không ngăn cản.”

“Có ý gì...” Nghe thấy lời này, đám người Mạc lão đại cũng dấy lên sự nghi ngờ.

Bọn họ có thể bỏ qua Triệu Lập, bởi dù số lượng võ giả lấy được danh hiệu Tu La màu bạc cực kỳ ít ỏi, nhưng vẫn có chênh lệch tương đối lớn so với danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim.

Nhưng La Chinh cũng là người thuộc Nhân tộc. Vì sao cô gái thần bí trước mắt lại bằng lòng bỏ lớn giữ nhỏ? Dựa theo quy luật khách quan thì bọn họ thực sự nghĩ không ra.

Thấy vẻ mặt của mấy người Thiên Vị tộc, Vân Lạc liền thản nhiên nói: “Có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng. Ta chỉ có thể cho các ngươi biết rằng, bề ngoài thì số mệnh của La Chinh có biểu hiện giống như mệnh Đại Thế Chi Tranh, nhưng trên thực tế hắn là một người không có số mệnh.”

“Người không có số mệnh?”

Mọi người nghe Vân Lạc nói vậy thì giống như rơi vào sương mù.

Cho dù là đám người Cổ Bội Nhi, Vũ Trạch của Thiên Vị tộc cũng lộ ra vẻ mặt buồn bực.

Chỉ có một mình Thanh Phong dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Người không có số mệnh? Hắn là người không có số mệnh?” Sau khi đột nhiên nói ra lời này thì hắn lại lắc đầu như trống bỏi, tựa như có thể lắc rơi cả đầu.

Vẻ mặt La Chinh cũng trở nên cổ quái. Đùa gì vậy? Người không có số mệnh? Nói vậy là có ý gì?

Vân Lạc nhẹ nhàng xoay người: “Đứng ở đây không tiện nói chuyện. Mọi người đi đến khu sinh hoạt đi!”

Mọi người đi cùng Vân Lạc rời khỏi bia thiên phú. Còn rất nhiều võ giả khác thì lại nhỏ giọng bàn tán. Vừa rồi Vân Lạc có nói mấy người này chính là Thiên Vị tộc!

Tuy rằng trên đại lục Hải Thần gọi tháp Linh Lung là tháp Tội Ác. Nhưng thông qua sách Thiên Vị ở tầng trên cùng của tháp Tội Ác, bọn họ cũng biết tòa tháp này hình như là thuộc về Thiên Vị tộc. Tất cả các Chiến Tôn cấp cao đều có thể đọc quyển sách Thiên Vị kia, cho nên đó cũng không phải là bí mật gì.

“Ý gì vậy? Đám người này là Thần Cực Cảnh? Chẳng lẽ là sự tồn tại mạnh hơn đại năng Thần Hải Cảnh?”

“Thiên Vị tộc, nói như vậy thì bọn họ dường như là chủ nhân ban đầu của tháp Tội Ác này! Bọn họ tới đây là muốn lấy tháp Tội Ác đi?”

Nghe thấy người kia nói ra câu này, rất nhiều sinh linh trong tầng mười lập tức căng thẳng. Đối với đại lục Hải Thần thì tháp Tội Ác thật sự là quá quan trọng.

Đại lục Hải Thần vẫn luôn nằm trong hỗn loạn. Nơi này vốn dĩ cũng là một vùng đất hoang. Nếu không nhờ có tháp Tội Ác thì đừng nói là đại lục thần quốc, cho dù là Trung Vực thì chỉ sợ đại lục Hải Thần này cũng kém xa.

Lúc này mọi người nghe thấy Thiên Vị tộc đến tháp Tội Ác, làm sao không căng thẳng cho được?

“Chẳng lẽ là La Chinh đưa tới?”

“Thật là quá đáng! Trước đây La Chinh cũng nhận được không ít lợi ích từ tháp Tội Ác, mặc dù hắn...”

“Chớ nói lung tung. La Chinh khác với đám người này, hắn làm thế nào tất nhiên tự có dự định của hắn.”

Bên này rất nhiều sinh linh đang tranh luận không ngớt. Ở khu sinh hoạt bên kia, Vân Lạc đã yên vị ngồi xuống. Đôi guốc gỗ nho nhỏ treo trên hai chân nhẹ nhàng gõ lên sàn nhà, phát ra tiếng vang trong trẻo.

“Người không có số mệnh, rốt cuộc nghĩa là gì?” Vũ Trạch rốt cuộc không nhịn được liền mở miệng hỏi Thanh Phong.

Thanh Phong nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới nói: “Ta từng lật xem một quyển sách tên là ‘Mệnh cách định số’ ở Đại Cảnh Các trong tộc. Trong đó có ghi lại một đạo lý rất ly kỳ. Theo như lời trong ‘Mệnh cách định số’ kia thì tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều đã được định sẵn số mệnh. Số phận của chúng ta đã bị cố định vững vàng, không hề có sai lệch dù chỉ một chút.”

“Mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói, mỗi một bước đi, mỗi một suy tính đều đã được sắp xếp xong xuôi. Cái còn lại chẳng qua là một cuộc diễn thử không có ý nghĩa mà thôi.” Vân Lạc lại nói tiếp lời Thanh Phong.

Cổ Bội Nhi lắc lắc đầu: “Nghe không hiểu!”

“Nghe không hiểu là bình thường.” Thanh Phong thản nhiên nói, lập tức đứng dậy liếc mắt một cái. Thấy trên một cái bàn đá bên cạnh để một cái mâm gỗ, hắn liền cầm mâm gỗ kia trong tay rồi lập tức nói: “Nếu như ta buông tay ra thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Nói nhảm, mâm gỗ kia nhất định sẽ rơi xuống đất.” Cổ Bội Nhi nói với vẻ ngờ vực.

Thanh Phong gật đầu, lập tức thả tay ra. Mâm gỗ trong tay hắn liền rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã. “Ngươi biết trước mâm gỗ sẽ rơi.”

“Phụt...” Trên mặt Cổ Bội Nhi lộ ra vẻ tươi cười: “Thế không phải là ngươi đang nói nhảm sao!”

Thanh Phong tiếp tục nói: “Bởi vì ngươi biết ta sẽ quẳng mâm gỗ xuống. Độ cao mà ta giơ mâm gỗ lên, tốc độ và địa điểm rơi đều rõ ràng. Cho nên, ngươi biết trước được toàn bộ nhân quả.”

“Ừ hừ.” Cổ Bội Nhi gật đầu. Cô cảm thấy Thanh Phong càng nói càng mơ hồ.

“Nếu có người tận mắt thấy sự ra đời của diễn kỷ, thì hắn có thể dự đoán được tất cả mọi chuyện phát sinh trong một diễn kỷ là ba tỉ sáu trăm triệu năm này không?” Thanh Phong mở miệng hỏi.

“Điều đó không có khả năng!” Vũ Trạch không nhịn được, nhìn chằm chằm Thanh Phong nói: “Ngươi có thể đoán trước được bước tiếp theo ta muốn làm gì sao? Sinh linh trong toàn bộ thiên hạ suốt cả diễn kỷ mấy tỉ năm đâu chỉ là con số hàng tỉ tỉ? Trong tộc chúng ta cũng có đại năng có thể suy diễn tương lai, nhưng chỉ có thể nhìn trộm một chút trong hỗn độn mà thôi. Thanh Phong ngươi hẳn phải rõ ràng hơn ta.”

Thấy dáng vẻ kích động của Vũ Trạch, Vân Lạc chậm rãi đá guốc gỗ rồi lại mở miệng nói: “Nếu như đó không phải là một người mà là Thiên Đạo thì sao?”

Thanh Phong gật đầu: “Thiên Đạo đã suy diễn tất cả. Mỗi một sinh linh ra đời, mỗi một sinh mạng kết thúc, tất cả đều đã được định rõ số mệnh. Bao gồm cả ta đang đứng ở chỗ này, nói ra những lời này!”

“Thiên Đạo...” Sắc mặt của Vũ Trạch có phần đờ đẫn.

Lúc này Vân Lạc mới đứng đối diện La Chinh và nói: “Hiện giờ ngươi đã hiểu cái gì gọi là người không có số mệnh chưa?”