Bách Luyện Thành Thần

Chương 933



Vì vậy sau mấy lần cân nhắc, Khê Ấu Cầm bèn thản nhiên nói: “Ngọc bà bà, bà nói ta là một con chim sẻ, nói ta không thể xứng với La Chinh thì đã làm sao? Tuy rằng ta với La Chinh không có danh phận vợ chồng, nhưng lại thực sự là vợ chồng.”

Vừa thốt ra lời này xong, toàn bộ mọi người có mặt ở đây lập tức im phăng phắc.

Một chén rượu Phần* thượng phẩm được ủ trăm năm dùng để dâng vua được đặt ở một góc bàn trà của Ninh Vũ Điệp, trong bữa tiệc, nàng không uống ngụm nào. Song vào lúc này, nàng lại duỗi ngón tay ngọc ngà ra cầm chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch. Với tu vi3của nàng thì cũng sẽ không say, nhưng cảm giác rượu mạnh đâm vào cổ họng vẫn làm mặt nàng đỏ ửng lên. Nàng lại lạnh giọng nói: “Không biết xấu hổ!”

* Rượu Phần: Là loại rượu ngon được sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Rượu có mùi thơm, uống vào có vị cuối (uống một lúc sau sẽ cảm nhận được vị đặc biệt), được nấu bằng cao lương nổi danh của thôn Hạnh Hoa và nước suối Cam Tuyền, đã có từ cách đây hơn 1500 năm.

Chuyện phòng the nam nữ giữa các võ giả với nhau cũng không đến mức nghiêm ngặt lắm. Thực ra Khê Ấu Cầm thừa nhận quan hệ với La Chinh như vậy cũng không phải là chuyện gì to tát, cùng lắm thì chỉ có thể nói là hơi bạo dạn mà thôi.

Thanh Hư đạo nhân nghe thấy Ninh Vũ Điệp thốt ra câu này thì lập tức giận dữ: “Sao nha đầu ngươi dám nói như thế...”

Ngọc bà bà làm sao chịu để người ngoài dạy bảo Ninh Vũ Điệp. Thế là cuộc tranh cãi lại càng trở nên gay gắt hơn, suýt nữa thì ra tay luôn.

Dù mồm mép Thạch Khắc Phàm có trơn tru hơn nữa thì cũng khó mà khuyên can nổi. Cãi tới cãi lui, kết quả là trở thành một cuộc ước chiến. Không ngờ Khê Ấu Cầm lại ước chiến với Ninh Vũ Điệp.

“Bọn họ ước chiến ở thành Vân Hải?” La Chinh vừa nghe Thạch Khắc Phàm kể3lại chuyện ngày đó, vừa chạy như bay về phía truyền tống trận của thành Thiên Khải.

“Ầm ầm...”

Ánh sáng màu trắng rừng rực của truyền tống trận bay lên, bóng dáng La Chinh liền xuất hiện ở trong truyền tống trận của thành Vân Hải.

Các hộ vệ của thành Vân Hải đang bảo vệ cái truyền tống trận này. Tuy rằng bè đảng còn sót lại của Thiên Tà Tông đã bị tiêu diệt, song mấy ngày qua các thành lớn vẫn còn trong trạng thái cảnh giác. Võ giả ra vào truyền tống trận đều phải kiểm tra Minh bài tùy thân. Nếu là thương nhân lui tới thì phải kiểm tra công văn mà Thiên Hạ Thương Minh dành riêng cho bọn họ.

Mấy hộ vệ Chiếu Thần9Cảnh kia quan sát La Chinh vài lần. Sau khi cố gắng phân biệt tu vi của La Chinh, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ hoàn toàn nhìn không thấu tu vi của La Chinh!

Mặc dù biết La Chinh không phải là sự tồn tại mà bọn họ có thể trêu chọc. Song một tên hộ vệ trong đó vẫn cứ kiên trì đến cùng, làm hết chức trách mà hỏi: “Anh bạn, xin hỏi ngươi là...”

“Đúng, ở ngay thành Vân Hải!” Thạch Khắc Phàm xác nhận chắc như đinh đóng cột.

Nhìn dưới góc độ của Thương Minh thì thiên hạ dĩ hòa vi quý* mới tốt. Huống hồ, đây vốn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, làm sao lại khiến cho3hai bên mâu thuẫn đến nỗi phải ra tay?

* Dĩ hòa vi quý: Lấy việc hòa hoãn, yên ổn làm trọng.

Song hiện tại cũng không tồi, ít nhất thì La Chinh cũng đã chạy về, nút thắt này cũng chỉ có bản thân La Chinh mới tháo gỡ được.

Sau khi tiến vào truyền động trận của thành Thiên Khải, La Chinh liền nhanh chóng bay như con thoi trong con đường truyền tống, cấp tốc chạy tới thành Vân Hải. May mà con đường truyền tống ở cự ly gần này vô cùng vững chắc, nên La Chinh thi triển thân pháp bay nhanh trong đó cũng chỉ mất khoảng mấy chục nhịp thở là đã đến điểm cuối rồi.

Ánh sáng màu trắng rừng rực của truyền tống trận bay lên, bóng dáng La Chinh liền xuất hiện ở trong truyền tống trận của thành Vân Hải.

Các hộ vệ của thành Vân Hải đang bảo vệ cái truyền tống trận này. Tuy rằng bè đảng còn sót lại của Thiên Tà Tông đã bị tiêu diệt, song mấy ngày qua các thành lớn vẫn còn trong trạng thái cảnh giác. Võ giả ra vào truyền tống trận đều phải kiểm tra Minh bài tùy thân. Nếu là thương nhân lui tới thì phải kiểm tra công văn mà Thiên Hạ Thương Minh dành riêng cho bọn họ.

Mấy hộ vệ Chiếu Thần Cảnh kia quan sát La Chinh vài lần. Sau khi cố gắng phân biệt tu vi của La Chinh, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ hoàn toàn nhìn không thấu tu vi của La Chinh!

Mặc dù biết La Chinh không phải là sự tồn tại mà bọn họ có thể trêu chọc. Song một tên hộ vệ trong đó vẫn cứ kiên trì đến cùng, làm hết chức trách mà hỏi: “Anh bạn, xin hỏi ngươi là...”

La Chinh hiện đang nóng lòng ngăn cản cuộc đấu giữa Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp, đâu có để ý tới những người này? Bóng dáng hắn đột nhiên lao đi, những tên hộ vệ kia cũng cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, sau đó La Chinh đã biến mất trước mặt bọn họ.

Tên hộ vệ kia tức thì làm theo thủ tục, định phát báo động cản người. Song hộ vệ bên cạnh lại ngăn cản: “Không cần phát ra cảnh báo đâu!”

“Tại sao? Để cho cường giả không rõ lai lịch xông vào thành Vân Hải chúng ta như vậy...” Hộ vệ kia khó hiểu nói.

“Đó không phải là cường giả không rõ lai lịch. Vị kia chính là La Chinh của Vân Điện!” Một vị hộ vệ khác mở miệng nói.

“Hắn chính là La Chinh!” Hộ vệ kia mở to hai mắt, giật mình nhìn bầu trời, nhưng trong không trung đâu còn bóng dáng của La Chinh nữa?

Trên bầu trời của thành Vân Hải, mấy vị võ giả Hư Kiếp Cảnh đang trôi lơ lửng. Ngoại trừ võ giả Hư Kiếp Cảnh thì cũng không thiếu cường giả Sinh Tử Cảnh, ví dụ như Ngọc bà bà, Ninh Vũ Điệp, Thanh Hư đạo nhân...

Những cường giả này coi như đều là cường giả đứng đầu Trung Vực. Nhưng bọn họ lại đang tranh đoạt một nam nhân. Chỉ sợ từ xưa đến nay, đây cũng là chuyện lần đầu tiên xảy ra ở Trung Vực.

Sau khi Ninh Vũ Điệp tiến vào Sinh Tử Cảnh thì thực lực liền tăng lên rất nhiều. Mặc dù nàng chỉ đạt tới Sinh Tử Cảnh nhất trọng, nhưng đã đủ để đối kháng với Sinh Tử Cảnh nhị trọng, thậm chí cả tam trọng.

Nhưng tu vi của Khê Ấu Cầm kia chỉ là Thần Đan Cảnh. Nhìn khắp toàn bộ Trung Vực thì loại tu vi này cũng coi như là sự tồn tại không quá hiếm hoi trong các tông môn lớn. Vấn đề là Âm Thể Tử Cực đặc thù của nàng lại dũng mãnh khác thường! Khê Ấu Cầm có thể nhận được sự trợ giúp của Tử Cực giới, nàng không chỉ kêu gọi được những cự kiếm kia, mà thậm chí còn đủ khả năng để kêu gọi ra chân linh hủy thiên diệt địa.

Nếu thật sự liều sống, liều chết với nhau thì cái giá phải trả của trận đánh này sợ rằng sẽ vượt xa sức tưởng tượng của rất nhiều người.

Cho nên Ninh Vũ Điệp không hề xem thường Khê Ấu Cầm. Nàng biết Khê Ấu Cầm từng triệu hồi ra vô số cự để kiếm chém hơn mười vạn võ giả độc lập của Thiên Tà Tông thành thịt vụn, trong đó còn có võ giả Hư Kiếp Cảnh.

Tranh đấu với người khác vì một nam nhân như vậy cũng không phải là việc mà Ninh Vũ Điệp muốn làm.

Chỉ tiếc, người đàn ông này là La Chinh... Nghĩ đến nụ hôn kia của La Chinh, trong lòng Ninh Vũ Điệp liền trở nên ấm áp. Sao nàng có thể chấp nhận chia sẻ hắn với kẻ khác?

“Vù...”

Từng cơn gió nhẹ cuốn tới, lông vũ Băng Phượng dài đến mấy trượng ở sau lưng Ninh Vũ Điệp phấp phới bay theo gió. Ánh sáng khốc liệt lóe lên trong mắt nàng, trong tay liền ngưng kết ra Đại Kích Huyền Băng, nhìn chằm chằm vào Khê Ấu Cầm cách đó không xa.

Nàng có thể cảm nhận được sự cố chấp mà Khê Ấu Cầm phát ra. Nhưng có một số việc không phải cứ cố chấp là có thể miễn cưỡng chấp nhận. Cho nên nàng không thể không ra tay.

Khê Ấu Cầm quả thực vô cùng cố chấp. Thứ có thể giúp nàng chống đỡ, đối mặt với Ninh Vũ Điệp chẳng qua là suy nghĩ cố chấp kia mà thôi!

Có thể tưởng tượng được áp lực mà một võ giả Thần Đan Cảnh gặp phải khi đối diện với cường giả Sinh Tử Cảnh lớn đến thế nào. Nhưng nàng lại không hề chùn bước. Trong chấp niệm của nàng chỉ có một suy nghĩ, dù sao đi chăng nữa nàng cũng phải ở bên cạnh La Chinh! Nhìn từ phương diện này thì yêu cầu của Khê Ấu Cầm thấp hơn rất nhiều so với Ninh Vũ Điệp. Nàng không theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng không bài xích Ninh Vũ Điệp, nàng chỉ muốn có một vị trí ở bên La Chinh là đủ rồi.

Sau khi thấy Ninh Vũ Điệp ngưng tụ ra Đại Kích Huyền Băng đặc thù của mình, Khê Ấu Cầm chỉ hơi duỗi tay ra. Trên không trung bắt đầu sinh ra vô số chấn động. Những luồng ảo ảnh màu đen cũng dần dần hiện ra, rõ ràng chính là từng thanh cự kiếm đang phóng tới từ Tử Cực giới!

“Vèo…”

Ngay vào lúc này, một bóng người từ trong thành Vân Hải bắn vụt tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, hầu như không hề ngừng lại tí nào, liền đứng ở giữa hai cô gái.

Ánh mắt La Chinh thản nhiên, trên mặt lại mang theo chút ý cười, vừa nhìn Khê Ấu Cầm, lại nhìn sang Ninh Vũ Điệp. Sau đó mới giả vờ chẳng biết gì cả mà hỏi: “Các nàng đang làm gì đó?”

“La Chinh!”

Trong tích tắc La Chinh xuất hiện, ảo ảnh của những cự kiếm kia liền tiêu tan. Ý chí chiến đấu của Khê Ấu Cầm vốn cũng không mãnh liệt lắm, giờ lại nhìn thấy trên mặt La Chinh bỗng nhiên hiện nụ cười dịu dàng thì liền bay về phía hắn, khoác lên cánh tay của hắn.

Đại Kích Huyền Băng trong tay Ninh Vũ Điệp vẫn chĩa về phía Khê Ấu Cầm một cách cứng nhắc. Nhưng trong con mắt đang nhìn La Chinh chăm chú lại ẩn chứa vẻ ai oán. Nàng sẽ không yếu ớt dán sát lại giống như Khê Ấu Cầm.

Sau khi Thanh Hư đạo nhân bên Hư Linh Tông và Khê Tiểu Giới trông thấy La Chinh thì cũng tươi cười chào hỏi.

Còn Khê Tiểu Giới vẫn một mực muốn khiêu chiến, thiên tài số một của Hư Linh Tông vẫn chưa được thỏa mãn nguyện vọng nên trực tiếp mở miệng gọi “Tỷ phu”.

Nghe thấy tiếng này, Ngọc bà bà tức đến mức phồng cả mũi, đứng ở cách đó không xa hừ lạnh một tiếng!

“Ngọc bà bà, nghe nói người vừa từ bên ngoài trở về. La Chinh ta cũng thấy mừng thay cho người!” La Chinh liền chắp tay nói với Ngọc bà bà.

“Ha ha, thằng nhãi La Chinh, sợ là chẳng phải ngươi vui vẻ gì đâu nhỉ? Hẳn phải hận bà già ta không chết ở bên ngoài mới đúng!” Trong mắt Ngọc bà bà thì La Chinh quả thực vô cùng tốt, nhưng hắn lại dây dưa với Khê Ấu Cầm, thế nên hiện giờ bà không chỉ tức bình thường thôi đâu.

Trên mặt La Chinh vẫn hiện ý cười. Chuyện hắn phải làm bây giờ là hóa giải mâu thuẫn giữa hai cô gái. Ngọc bà bà đã làm chủ cho Ninh Vũ Điệp thì chắc chắn sẽ không nói lời dễ nghe.

Còn Ninh Vũ Điệp vẫn giống như một pho tượng được tạc từ băng. Khi ánh mắt của nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Khê Ấu Cầm thì trên mặt liền lộ ra hàn ý rét lạnh.