Vào giây phút này, Đại Kích Huyền Băng trong tay Ninh Vũ Điệp vừa mới ngưng kết chưa được bao lâu liền vỡ vụn thành từng khúc, rơi xuống. Nhưng khi còn đang rơi giữa không trung thì đã hóa thành từng điểm chân nguyên, bắt đầu tan vào trời đất trong phút chốc, trở về thành một luồng nguyên khí đất trời.
“Sư phụ, con muốn đi về.” Ninh Vũ Điệp nghiêng đầu một cái, lông vũ Băng Phượng dài kia nhẹ nhàng run lên. Nàng giống như một con Băng Phượng, linh động bay về hướng Vân Điện. Song nhìn qua bóng lưng cô đơn nọ thì dường như đã bị tổn thương.
“Tiểu Điệp!”
“Tiểu Điệp!”
Nhưng Đại Mộng chân nhân lại vô cùng hiểu rõ tính cách của Điện chủ. Sợ rằng để thuyết phục Ninh Vũ Điệp thỏa hiệp3trên phương diện này thì con đường phải đi còn gian khổ hơn so với võ đạo.
Huống hồ Ngọc bà bà nóng lòng che chở cho đồ đệ. Bà cũng sẽ không để trong mắt mình vương một hạt cát. Hóa giải mâu thuẫn này như thế nào, chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh của La Chinh.
Thấy Ninh Vũ Điệp nhanh chóng bỏ đi, La Chinh vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng Khê Ấu Cầm giống như một con cừu cuộn tròn trong lòng hắn. Phen này trong lòng La Chinh cũng hơi hỗn loạn, không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Về những chuyện kiểu như thế này, La Chinh có vẻ ấu trĩ, cũng chần chừ không phân rõ chừng mực chính là vì hắn vẫn luôn toàn tâm toàn ý đắm chìm vào trong võ2đạo, chưa từng trải qua những chuyện như thế này.
Vân Điện, trong Băng Cung, từng luồng băng sương mờ mịt nhẹ nhàng khuếch tán ra. Trong mông lung mang theo một vẻ thần bí, tựa như cõi tiên ở nhân gian.
La Chinh và Ngọc bà bà đồng thời mở miệng gọi.
Song sau khi gọi xong, Ngọc bà bà hung hăng liếc mắt trừng La Chinh rồi mới lập tức đuổi theo Ninh Vũ Điệp.
Ngọc bà bà và Ninh Vũ Điệp đã rời đi, nhưng trước mắt còn có tất cả các trưởng lão của Vân Điện, Đại Mộng chân nhân cũng ở trong đó. Lúc hắn nhìn về phía La Chinh, trên mặt là vẻ cười khổ.
Trên con đường võ đạo, có thể nói là La Chinh luôn thuận buồm xuôi gió, lên như diều gặp gió. Tuy rằng có gặp3mạo hiểm, song gặp khó ắt sẽ qua. Nhưng trong chữ “tình” thì hình như không được thuận lợi.
Thực ra võ giả tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Không nói tới hậu cung toàn người đẹp tính bằng con số hàng nghìn, hàng vạn của các Chiến Hoàng Chiến Đế trên đại lục thần quốc kia, cho dù là một vị võ giả Chiếu Thần Cảnh bình thường trong Trung Vực, nếu như sa vào nữ sắc thì thê thiếp nạp vào cũng phải gọi là cả đàn!
Một con Băng Phượng rất sống động chậm rãi bay quanh Ninh Vũ Điệp. Mặc dù nó là vật quán tưởng, nhưng dưới sự quán tưởng không ngừng của Ninh Vũ Điệp thì nó cũng có một chút linh trí.
Nó có thể cảm nhận được tâm trạng của Ninh Vũ Điệp.9Tâm trạng của Ninh Vũ Điệp đang sa sút, nên tâm trạng của phượng hoàng băng cũng sẽ tương tự.
“Ô.” Băng Phượng khẽ kêu một tiếng.
Ninh Vũ Điệp đang ngồi bó gối, ôm lấy đôi chân cân đối của mình, nghe thấy tiếng kêu này thì trên mặt lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng giơ tay sờ đầu của nó. Ngoại sự cô đơn ra thì trong nụ cười kia của nàng còn có vẻ quật cường.
Thực ra ngay cả bản thân Ninh Vũ Điệp cũng không biết nàng không chịu khuất phục cái gì. Là vì bản năng chán ghét Khê Ấu Cầm? Hay là cảm thấy hận La Chinh?
Nó có thể cảm nhận được tâm trạng của Ninh Vũ Điệp. Tâm trạng của Ninh Vũ Điệp đang sa sút, nên tâm trạng của phượng hoàng băng cũng sẽ3tương tự.
“Ô.” Băng Phượng khẽ kêu một tiếng.
Ninh Vũ Điệp đang ngồi bó gối, ôm lấy đôi chân cân đối của mình, nghe thấy tiếng kêu này thì trên mặt lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng giơ tay sờ đầu của nó. Ngoại sự cô đơn ra thì trong nụ cười kia của nàng còn có vẻ quật cường.
Thực ra ngay cả bản thân Ninh Vũ Điệp cũng không biết nàng không chịu khuất phục cái gì. Là vì bản năng chán ghét Khê Ấu Cầm? Hay là cảm thấy hận La Chinh?
“Cốc cốc cốc...”
Bóng dáng của Ngọc bà bà xuyên qua tầng tầng băng sương, từ từ đi tới.
Ninh Vũ Điệp trông thấy sư phụ thì miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mà gọi: “Sư phụ.”
Ngọc bà bà thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Vũ Điệp, ngược lại thở dài một hơi: “Nếu thấy khó chịu thì đừng miễn cưỡng mình.”
“Sư phụ, con không khó chịu.” Ninh Vũ Điệp vẫn cười.
Ngọc bà bà lại lắc đầu: “Ta cũng từng ở trong độ tuổi của con, sao lại không hiểu tâm tư của con?”
Nói riêng về trình độ võ học, e rằng Ninh Vũ Điệp không thua Ngọc bà bà. Cho dù là trong tứ đại thần quốc thì thiên phú của nàng cũng xuất chúng hơn những thiên tài cấp Thần kia.
Nhưng trên phương diện đối nhân xử thế thì làm sao so được với Ngọc bà bà - người đã sống lâu như vậy?
Ninh Vũ Điệp bị người khác nhìn thấu tâm tư nên bèn im lặng. Song, Ngọc bà bà dù sao cũng rất thương nàng, bèn ngồi bên cạnh nàng mà thở dài nói: “Nhìn từ bất cứ phương diện nào thì La Chinh đều là bạn đời song tu tuyệt hảo. Tuổi thọ của võ giả rất dài, lấy thê nạp thiếp cũng là chuyện bình thường.”
Lúc nãy ở ngoài Vân Điện, tất nhiên bà đứng về phía Ninh Vũ Điệp một cách vô cùng kiên định. Nhưng hiện tại bà lại khuyên nhủ Ninh Vũ Điệp.
“Sư phụ nói hắn là bạn đời song tu tuyệt hảo. Thế thì chẳng nhẽ nữ tử thiên hạ đều phải gả cho hắn hay sao?” Ninh Vũ Điệp chìa ngón tay dài ra. Đầu ngón tay khẽ xoay một chút, từng đóa hoa tuyết li ti liền nhanh chóng ngưng kết trong tay nàng.
Ngọc bà bà lại mỉm cười: “Nữ tử khắp thiên hạ gả cho hắn? Sợ rằng thằng nhãi này chịu không nổi đâu. Thế nhưng cách nói này của con cũng xem như đúng một nửa. Cho dù thế nào thì về mặt này con đúng là quá bướng bỉnh. Theo ta thấy thì Khê Ấu Cầm kia thông minh hơn con nhiều.”
“Thông minh?” Nghe vậy, Ninh Vũ Điệp bĩu môi tỏ vẻ không phục. Nếu như bàn về thiên phú, nàng không rõ trong tứ đại thần quốc thế nào chứ trong toàn bộ Trung Vực thì làm gì có ai sánh được với nàng? Ninh Vũ Điệp vẫn tương đối tự kiêu về phương diện này.
Thực ra nếu đặt ở trong toàn bộ Đại Thế Giới mà so sánh thì thiên phú của Ninh Vũ Điệp cũng không phải là thấp. Nếu như xét trong tất cả nữ giới của cả ba lục địa thì nàng hẳn phải tương đương với công chúa Hỏa Doãn Nhi của thần quốc, có thể hơi thấp hơn Lưu Vũ của Yêu Dạ tộc một chút. Chẳng qua, bản thân Ninh Vũ Điệp không tiến vào thử luyện trong tháp Linh Lung nên không thể kiểm tra xem thiên phú của nàng thuộc đẳng cấp nào.
Ngọc bà bà nhìn thấu sự tự kiêu của Ninh Vũ Điệp, bèn nói tiếp: “Cái ta nói là tình cảm. Về phương diện này con vẫn còn là một đứa trẻ... Ài, La Chinh kia cũng thế.”
Thứ Đại Mộng chân nhân nhìn ra được, tất nhiên Ngọc bà bà cũng có thể nhận ra. Chẳng qua Ngọc bà bà thích sĩ diện, sao có thể mất uy phong ở trước mặt Thanh Hư đạo nhân? Nên khi đó mới dẫn tới phen tranh chấp này. Nhưng trong lòng đám người trẻ tuổi này suy nghĩ gì, làm sao Ngọc bà bà không hiểu?
Nếu La Chinh khôn khéo hơn một chút thì trước đây sẽ không chôn cái “nhân” này xuống, giờ cũng sẽ không xảy ra cái “quả” này. Mới có hai nữ nhân mà thôi, những người khéo léo hơn thì đã dỗ các nữ nhân của mình một cách thuận lợi rồi.
Song nói thế nào thì họ cũng còn quá trẻ. La Chinh vừa mới đầy hai mươi, Ninh Vũ Điệp cũng chỉ lớn hơn vài tuổi. Trong những võ giả có tuổi thọ trăm năm, nghìn năm thì họ mới chỉ là trẻ con sinh ra chưa được bao lâu, còn non nớt vô cùng.
Còn Khê Ấu Cầm thì đúng như lời Ngọc bà bà nói, cư xử hết sức khôn khéo.
Hoặc có thể nói là ngay từ đầu biểu hiện của Khê Ấu Cầm có vẻ hết sức ngu xuẩn, nhưng sau khi nàng đi theo La Chinh thì lại biết kiềm chế tính khí của mình, bỗng nhiên trở thành một người vợ hiền ngoan ngoãn vâng lời, hoàn toàn coi La Chinh là trời đất của chính mình rồi đặt bản thân vào trong đó không chịu thoát ra.
Trong thiên hạ, có mấy nam nhân không thích nữ nhân như vậy?
Sau khi Ninh Vũ Điệp suy nghĩ một chút thì hình như nàng cũng đã sáng tỏ vài phần đạo lý trong đó. Song nàng lại khẽ cười, chỉ nói rằng: “Hiện tại con vẫn chưa làm được!”
Nghe thấy Ninh Vũ Điệp nói vậy, sắc mặt của Ngọc bà bà liền sáng lên một chút. Hiện tại không làm được đâu có nghĩa là sau này cũng không làm được. Dường như đứa trẻ này đã nghĩ thông suốt một chút rồi?
Tại một nơi yên tĩnh mà thanh nhã trong thành Vân Hải, Thanh Hư đạo nhân và La Chinh ngồi nói chuyện phiếm một lúc. Thanh Hư đạo nhân bày tỏ lòng biết ơn đối với La Chinh. Dù sao thì La Chinh cũng là nhân vật then chốt trong việc xây dựng lại Hư Linh Tông. Nếu không có La Chinh tiêu diệt Thiên Tà Tông thì hiện tại Hư Linh Tông của hắn sợ rằng vẫn là tổng bộ của Thiên Tà Tông, đâu có thể lại được quanh minh đứng dưới ánh mặt trời?
La Chinh ứng phó với Thanh Hư đạo nhân nhưng trong lòng vẫn nhớ tới Ninh Vũ Điệp. Mặc dù nàng không hề lộ ra vẻ đau lòng, nhưng thân hình chầm chậm bay đi kia lại làm cho La Chinh có phần thương tiếc.
Thanh Hư đạo nhân cũng khá biết điều. Lúc trước hắn ra mặt cho Khê Ấu Cầm chính là vì Khê Ấu Cầm không có chỗ dựa nào, cũng chỉ có thể dựa vào Khê gia. Hiện tại chính chủ La Chinh đã đến, Thanh Hư đạo nhân hắn quả thực không nên dính dáng quá nhiều vào chuyện này. Chuyện của người trẻ tuổi dĩ nhiên là do người trẻ tuổi tự giải quyết. Huống hồ không phải là chắt gái này của hắn vẫn đang chiếm ưu thế ư? Cho dù có nhìn từ góc độ nào thì La Chinh này cũng không giống như là loại người vô trách nhiệm...
Vì vậy sau khi trò chuyện một lúc thì Thanh Hư đạo nhân mới đưa Khê Tiểu Giới đi. Đến khi rời đi Khê Tiểu Giới vẫn cười hì hì, còn liên tục gọi tỷ phu, tỷ phu.
Đợi đến khi người bên Hư Linh Tông rời khỏi, gương mặt vẫn luôn lộ vẻ ngốc nghếch của Khê Ấu Cầm mới đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Nàng nhếch môi nhìn La Chinh, trên gương mặt ngoan ngoãn kia lại lộ ra chút vẻ cơ trí: “Ta nghĩ chàng nên đi Vân Điện.”
“Đi Vân Điện làm gì? Không đi.” La Chinh gần như là lắc đầu theo phản xạ.
Trên mặt Khê Ấu Cầm lại hiện lên một chút ý cười, nhìn chằm chằm La Chinh hỏi: “Thực sự không đi sao?”