Về chuyện Ninh Vũ Điệp tỏ ra giận dỗi, đó là chuyện của Ninh Vũ Điệp. Khê Ấu Cầm không phải đèn cạn dầu, cũng sẽ không đồng tình với nàng ta. Khê Ấu Cầm biết rất rõ địa vị của Ninh Vũ Điệp trong lòng La Chinh, nên dù không đồng tình, nàng vẫn nói như thế, cũng chỉ vì nàng không muốn thấy La Chinh đau lòng mà thôi.
“Khuyên? Khuyên như thế nào?” La Chinh mỉm cười bất đắc dĩ.
Khê Ấu Cầm mỉm cười, thì thầm vào tai La Chinh: “Chẳng phải con gái đều muốn được dỗ dành sao? Mặc dù nàng là Điện chủ, nhưng ở phương diện này lại rất ngây thơ. Chàng chỉ cần dỗ dành nàng một hai câu thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi…”
Nàng thì thầm bên tai La Chinh, hơi thở3tựa như hương lan.
Nhìn thấy La Chinh, mấy tên hộ vệ đang canh giữ cửa chính của Vân Điện lập tức cung kính mở kết giới ra cho hắn tiến vào.
Từ sau trận chiến với Thiên Tà Tông ở thành Thiên Khải, đã một năm rồi La Chinh mới trở lại Vân Điện. Dù vậy thì đối với hắn, nơi đây vẫn rất quen thuộc. La Chinh bay thẳng qua chính điện, tiến về phía Băng Cung.
Vừa đến cửa chính của Băng Cung, La Chinh đã cảm nhận được từng luồng khí lạnh bay ra từ bên trong.
Hắn nhìn luồng khí lạnh màu trắng ngà kia một lát rồi mới bước thẳng vào trong.
Ngay khi bước vào Băng Cung, hắn liền nghe thấy vài tiếng xé gió lao đến.
La Chinh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng: “Nàng2có kinh nghiệm gớm nhỉ?”
Mặt Khê Ấu Cầm đỏ lên, ánh mắt lấp lánh liếc nhìn La Chinh, hờn dỗi nói: “Đâu có! Chẳng phải người ta đang giúp chàng bày mưu tính kế đây sao!”
Lời khuyên của Khê Ấu Cầm đã giúp La Chinh bình tĩnh hơn một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, nhưng có những chuyện hắn cần phải tự mình đối mặt.
Thu xếp cho Khê Ấu Cầm xong, hắn liền chuẩn bị đến Vân Điện. Đúng lúc này, rồng tổ bỗng nhiên thò đầu ra khỏi túi linh thú phía sau lưng hắn, kêu lên với Khê Ấu Cầm một tiếng “grào”, trên mặt nó là vẻ thân thiết.
“Nhóc con này…”
Ở thánh địa Thiên Vũ, Yêu Dạ tộc đã tặng cho La Chinh một chiếc túi linh thú xinh xắn.
Không3gian tu di bình thường thì không thể đưa sinh vật sống vào được. Không gian trong túi linh thú được chế tạo đặc biệt, tuy không lớn lắm nhưng rồng tổ vẫn có thể sinh sống ở bên trong.
Có lẽ ở trong túi linh thú quá lâu rồi nên nó muốn ra ngoài để hít thở không khí. Nó đứng lên, kêu to một tiếng với Khê Ấu Cầm rồi nhảy ra khỏi túi linh thú, bay về phía nàng.
La Chinh cũng không biết tại sao, ngoài hắn ra, rồng tổ lại rất quý mến Khê Ấu Cầm? Chẳng lẽ là vì Khê Ấu Cầm có Âm Thể Tử Cực? Hay là còn bí mật gì mà hắn không biết? Chuyện này tạm gác qua một bên đã. Đã vậy, La Chinh liền giao rồng tổ cho Khê Ấu Cầm,9sau đó liền hóa thành một tia sáng, bay thẳng về phía Vân Điện.
Mặc dù đại trận hộ tông của Vân Điện đang hoạt động, nhưng La Chinh cũng không lựa chọn tránh né mà xông thẳng vào cửa chính.
Từ sau trận chiến với Thiên Tà Tông ở thành Thiên Khải, đã một năm rồi La Chinh mới trở lại Vân Điện. Dù vậy thì đối với hắn, nơi đây vẫn rất quen thuộc. La Chinh bay thẳng qua chính điện, tiến về phía Băng Cung.
Vừa đến cửa chính của Băng Cung, La Chinh đã cảm nhận được từng luồng khí lạnh bay ra từ bên trong.
Hắn nhìn luồng khí lạnh màu trắng ngà kia một lát rồi mới bước thẳng vào trong.
Ngay khi bước vào Băng Cung, hắn liền nghe thấy vài tiếng xé gió lao đến.
“Vèo vèo vèo!”
Ba cây3nhũ băng màu xanh lam bắn thẳng về phía La Chinh.
Nhìn thấy những cây nhũ băng đang bay nhanh tới, La Chinh cũng chỉ mỉm cười, thân hình hắn lóe lên một cái là dễ dàng tránh được ngay. Nhưng lập tức lại có thêm ba cây nhũ băng nữa bay tới!
Lần này La Chinh không tránh né nữa mà lấy tay bắt lấy rồi ném xuống sàn nhà, những âm thanh lanh lảnh cứ thế vang lên.
Từng cây nhũ băng liên tục được phóng ra từ phía sau lớp sương trắng nhằm cản bước tiến của La Chinh. Cứ như vậy, trên quãng đường tiến vào Băng Cung, hắn đã đỡ cả trăm cây nhũ băng rồi.
Tốc độ của những cây nhũ băng này càng lúc càng nhanh, sức lực bên trong cũng càng ngày càng lớn!
“Chuyện này…” La Chinh cười khổ. Xem ra Ninh Vũ Điệp thật sự giận rồi, chỉ sợ cường giả Sinh Tử Cảnh bình thường cũng không thể đỡ được những cây nhũ băng ác liệt này.
Nhưng mà trình độ công kích này lại chẳng làm gì được La Chinh. Ở Đại Thế Giới này, chỉ có Lĩnh Vực của đại năng Thần Hải Cảnh mới có thể uy hiếp được La Chinh, còn cường giả Sinh Tử Cảnh thì dù thực lực có mạnh đến đâu cũng sẽ không thể giết chết được hắn, trừ khi hủy diệt cả Đại Thế Giới này.
“Vèo!”
La Chinh bước đi nhanh hơn, phóng thẳng vào chỗ sâu nhất trong Băng Cung. Hắn liền nhìn thấy Ninh Vũ Điệp đang khoanh chân ngồi dưới đất, bên cạnh nàng còn có hơn một nghìn cây nhũ băng đang lơ lửng!
Nhìn thấy La Chinh, Ninh Vũ Điệp lại càng tức giận, thậm chí còn có vẻ uất ức. Nàng vung bàn tay nhỏ bé lên, tất cả các cây nhũ băng đều bay thẳng về phía hắn.
Thấy vậy, La Chinh liền nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích!
Ninh Vũ Điệp liền ngây ra, sợ hãi trước hành động này của La Chinh. Uy lực của những cây nhũ băng mà nàng phóng ra lúc tức giận này đủ để giết chết cường giả Sinh Tử Cảnh bình thường đấy! Dù biết thân thể La Chinh mạnh mẽ hơn người thường, nhưng tuyệt đối cũng không thể ngăn cản được công kích thế này!
Ninh Vũ Điệp vốn nghĩ La Chinh có thể né tránh một cách dễ dàng, nào ngờ hắn lại đứng im một chỗ như thế? Khi những cây nhũ băng này chỉ còn cách La Chinh một đoạn ngắn, nàng liền hét to: “Mau tránh đi! Ngươi không đỡ được đâu!
“Leng keng leng keng…”
Cứ thế, hơn một nghìn cây nhũ băng cùng lúc đâm thẳng vào người La Chinh, vỡ tan thành những bông tuyết màu xanh lam lan tỏa trong không trung, tiếng nhũ băng đâm vào thân thể hắn giòn vang không dứt.
Cả người La Chinh bị phủ kín trong lớp băng vỡ.
Cảnh tượng như vậy khiến Ninh Vũ Điệp phải sợ hãi ra mặt. Dù nàng oán hận La Chinh, nhưng trong lòng vẫn còn thương hắn, nàng đi chân trần về phía những mảnh băng vụn bên này. Thậm chí nàng còn quên mất những cây nhũ băng này đều là do chân nguyên của mình tạo thành, chỉ cần một ý niệm trong đầu thì đã có thể làm chúng tan ra.
Nàng vừa dùng hai tay đào xới đống băng vụn, vừa hét to tên hắn: “La Chinh? La Chinh!” Trên mặt nàng hiện rõ vẻ hoang mang, rối loạn.
Nhưng khi Ninh Vũ Điệp vừa đào được một lát thì một cánh tay bỗng duỗi ra từ trong đám băng vụn, ôm chặt lấy eo nàng. Thân thể La Chinh chậm rãi xuất hiện từ bên trong đống băng vụn.
Nhìn thấy La Chinh vẫn bình yên vô sự, Ninh Vũ Điệp vừa mừng vừa sợ. Trên mặt lại lần nữa hiện vẻ tức giận và uất ức.
Vừa rồi nàng rất lo lắng, bởi dù sao thì mình cũng đã là cường giả Sinh Tử Cảnh, thực lực tăng lên không chỉ tăng lên gấp đôi. Lần này ra tay nặng như vậy, vậy mà không ngờ La Chinh vẫn không bị tổn thương gì.
Mặc dù Ninh Vũ Điệp biết La Chinh đã trở thành cường giả Sinh Tử Cảnh, thực lực cũng đã tăng lên rất nhiều, nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến mức này.
“Ngươi… Buông ra!” Ninh Vũ Điệp vừa giận vừa thẹn, thân thể nhỏ nhắn không ngừng giãy giụa trong lòng La Chinh.
La Chinh sao lại có thể buông nàng ra được? Cánh tay ôm eo Ninh Vũ Điệp cứ như một chiếc vòng sắt, ôm chặt lấy nàng. Với sức mạnh của La Chinh bây giờ thì Ninh Vũ Điệp làm sao có thể thoát khỏi được?
Giãy giụa một lúc, Ninh Vũ Điệp dần kiệt sức. Nàng không giãy giụa nữa, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, giương đôi mắt đầy hận ý lên lườm La Chinh.
Không biết nghĩ tới điều gì mà chân nguyên trong cơ thể nàng lại bộc phát, ngưng kết ra rất nhiều băng tinh, tạo thành một chiếc hòm băng vây lấy La Chinh. Băng tinh được tích lũy càng lúc càng nhiều, chiếc hòm băng cũng lớn đến mức đông cứng cả hai người lại bên trong,
Nhìn khuôn mặt rét lạnh đến thấu xương của Ninh Vũ Điệp, ý muốn chinh phục nàng trong lòng La Chinh lại được khơi dậy!
Quả thật La Chinh không biết dùng lời nói ngon ngọt để dụ dỗ Ninh Vũ Điệp, nhưng hắn có thể dùng hành động của mình để chứng minh!