Bách Luyện Thành Thần

Chương 943





“Đêm dài lạnh lẽo màn ngọc thấp,

Tỳ bà dừng ngân vì ai buồn.”

Nhìn câu thơ trên bầu trời, trong mắt Khê Ấu Cầm lại lộ ra vẻ cô đơn. Mặc dù nàng đang đùa một cách vui vẻ, nhưng dù sao vẫn không xua được nỗi trống vắng trong lòng.

Còn nữ tử áo bào tím cách đó không xa đã rời khỏi thuyền lớn. Nàng ngẩng thấy câu thơ kia liền chần chừ một chút bởi ý tứ trong đó, trên mặt liền hiện ra một nụ cười lạnh: “Lại còn là một oán phụ...”

Nữ tử áo bào tím này nghĩ xong nên mở lời thế nào thì bèn tặc lưỡi hai tiếng: “Với thiên phú của ngươi, tu luyện thành3công rồi thì chẳng phải dạng nam nhân ưu tú nào trong thiên hạ này cũng mặc cho ngươi lựa chọn ư? Tội gì ra vẻ đau khổ như vậy?”

Khê Ấu Cầm nghiêng đầu lại. Vừa nãy nàng quá chú tâm nên không chú ý tới nữ tử áo bào tím và chiếc thuyền lớn này. Nàng liếc mắt quan sát nữ tử áo bào tím này rồi mới nói: “Nam nhân ưu tú hơn nữa cũng không bằng hắn.”

“Không bằng? Ta lại không nghĩ vậy.” Vẻ mặt nữ tử áo bào tím có chút khinh thường. Theo nàng thấy nhìn thì nữ tử này chỉ có tu vi Thần Đan Cảnh, hoàn toàn không biết gì về Tử Cực giới.0Như vậy, rõ ràng là nàng sinh ra ở Hạ Giới nào đó. Võ giả của Hạ Giới thì có thể ưu tú thế đến mức nào?

Hơn nữa, tu vi của cô gái này là Thần Đan Cảnh hậu kỳ, e rằng tu vi của nam nhân mà nàng nhung nhớ cũng không cao được đến đâu, cùng lắm chắc cũng chỉ là Hư Kiếp Cảnh nhỉ? Tuyệt vời lắm thì cũng là Sinh Tử Cảnh, một tiểu lâu la mà thôi. Nữ võ giả của Hạ Giới không tốt ở chỗ tầm nhìn quá hạn hẹp, không biết trong thiên hạ còn rất nhiều nam nhân ưu tú...

Khê Ấu Cầm không muốn mở miệng dây dưa đề tài này với5nàng ta nữa, nên đột nhiên nàng mở miệng gọi: “Ngươi là sư phụ ư?”

Nàng được lão già kia căn dặn rằng chỉ cần tiến vào trong Tử Cực giới thì đương nhiên “sư phụ” sẽ tìm đến. Trước mắt lại chỉ xuất hiện một nữ tử áo bào tím, nàng liền cho rằng đó là sư phụ của mình...

Một tiếng sư phụ này vừa gọi ra, nữ tử áo bào tím này liền kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.

Nói một cách công bằng thì nữ tử áo bào tím có tu vi Thần Cực Cảnh, làm sư phụ của một vị võ giả Thần Đan Cảnh tuyệt đối là dư sức.

Vấn đề là nữ tử áo bào4tím sớm đã nhìn ra Khê Ấu Cầm không phải người tầm thường, nếu như nàng thực sự tùy tiện nhận Khê Ấu Cầm này làm đồ đệ thì sợ rằng chính nàng sẽ bị sư tôn của mình đuổi ra khỏi Tử Cực giới!

Song, báo cho sư tôn của mình về thông tin của cô gái này thì chắc hẳn bà ấy hẳn sẽ hết sức hài lòng.

Nghĩ tới đây, nữ tử áo bào tím liền dằn sự đố kỵ trong lòng xuống, trên mặt hiện lên nụ cười khách khí: “Ngươi muốn bái sư?”

Khê Ấu Cầm “Ừ” một tiếng. Tuy rằng nàng muốn tu luyện, nhưng vẫn không biết phương pháp tu luyện nào cả. Thật ra thời gian9ở Khê gia nàng có học qua vài công pháp của Hư Linh Tông, nhưng chúng không hợp với Âm Thể Tử Cực, nên căn bản là không thể phát huy.

Nếu lúc này có một sư phụ thì nàng sẽ rất vui mừng. Nghĩ đến sau này có thể giúp La Chinh một tay, thậm chí còn có thể cho hắn một niềm vui bất ngờ thật lớn, trong lòng Khê Ấu Cầm liền thấy ấm áp.

Nữ tử áo bào tím bèn mỉm cười: “Với điều kiện của ngươi thì tất nhiên có tư cách có một sư phụ tốt. Chờ một chút, sư phụ... lập tức tới ngay!”

Đề cử cô gái này cho sư tôn thì nhất định sẽ là một công lao lớn, nên đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua Khê Ấu Cầm!

Song, trong Tử Cực giới này cũng không phải chỉ có một mình nàng. Tiểu cô nương này loáng một cái liền gọi ra mấy trăm vạn thanh cự kiếm như vậy, sợ rằng cũng không chỉ kinh động một mình nàng. Cho nên nàng phải ra tay trước để chiếm lấy lợi thế mới được.

Thế là nữ tử áo bào tím liền vội vàng lấy một lá phù truyền âm ra đốt. Đương nhiên phù truyền âm mà nàng sử dụng mạnh hơn nhiều so với mấy cái phù truyền âm của Hạ Giới kia, thậm chí còn có thể truyền âm qua toàn bộ Đại Giới.

Cô gái này đã nói sư phụ lập tức tới ngay, nên Khê Ấu Cầm cũng không để bụng. Ngoại trừ khả năng đối nhân xử thế, Khê Ấu Cầm rất yếu về những phương diện khác. Hoặc có thể nói, căn bản là nàng lười suy nghĩ nhiều. Vậy nên nàng bèn ôm lấy rồng tổ, tiếp tục điều khiển mấy trăm vạn thanh cự kiếm hợp lại thành từng chữ từng một trên không trung. “Lòng chàng vô định như trăng sáng, vừa cuốn đông lầu đã chuyển tây.”

Trong quá trình chờ sư tôn của mình, nữ tử áo bào tím cũng thấy Khê Ấu Cầm xếp chữ. Câu thơ vừa u oán, lại tự thương cảm, tự thấy xót xa như vậy làm cho nữ tử áo bào tím này không biết nên nói gì, thậm chí còn hơi ngạc nhiên. Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông thôi sao, việc gì phải đến mức đó?

Nữ tử áo bào tím bèn mở miệng nói: “Sư tôn của ta chính là đại năng siêu cấp trong Tử Cực giới, nếu ngươi may mắn được làm học trò của lão nhân gia ngài thì phải toàn tâm toàn ý mà tu luyện. Còn nam nhân này, không cần nhớ đến nữa.”

Ai dè Khê Ấu Cầm bỗng nhiên xoay đầu lại, nháy mắt một cái, trên mặt lại lộ ra một chút ý cười: “Nếu bắt ta không nhớ nữa thì ta thà rằng không tu luyện.”

Chân mày của nữ tử áo bào tím lập tức nhíu lại, ngay sau đó còn nói: “Nếu như ngươi bái sư, vào làm đệ tử của sư tôn thì sau này ta chính là sư tỷ của ngươi. Có mấy lời đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Sư tôn, bà ấy thần thông quảng đại, người trong thiên hạ có tư cách bái bà làm sư vô cùng ít, tự bản thân ngươi phải nắm chắc cơ hội. Chờ thực lực ngươi tiến bộ rồi thì ngươi có thể tùy ý chọn lựa thanh niên tài giỏi trong thiên hạ! Ngươi phải hiểu rằng khổ trước sướng sau.”

Khê Ấu Cầm lại cười nói: “Ta tu luyện chính là vì chàng. Ngươi nói ta không được nhớ thì tất nhiên ta đây sẽ không đi luyện nữa. Ngươi hiểu chưa?”

“Hả...” Nữ tử áo bào tím nghe thấy kiểu suy luận của Khê Ấu Cầm thì kinh ngạc đến ngây người. Làm gì có ai tu luyện vì người khác? Nàng nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Tu luyện võ đạo, củng cố bản tâm thì mới có thể phá tâm chướng* của mình. Đương nhiên phải lấy bản thân làm gốc. Sao có thể tu luyện vì người khác?”

* Tâm chướng: Những gì ngăn cản cái tâm của mình hướng tới mục tiêu.

“Nhưng ta đúng là tu luyện vì người khác đó. Không được à?” Khê Ấu Cầm nghiêng đầu ngờ vực hỏi.

Nữ tử áo bào tím chỉ biết câm nín. Bỏ đi, cứ để sư tôn giáo dục tiểu cô nương này, nàng cũng không cần phải dính dáng đến làm gì. Quả thực, nói chuyện với nàng ta quá mệt mỏi.

Chỉ chốc lát sau, dưới từng tia sáng màu tím đang không ngừng ngưng tụ lại, có một người chậm rãi xuất hiện trên thuyền lớn.

Nữ tử áo bào tím quay đầu nhìn sang, trên mặt lập tức hiện vẻ cung kính. Nàng quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi khấu kiến sư tôn!”

Người ở trên thuyền mặc một bộ áo giáp lớn màu tím nhạt, chỉ nhìn bề ngoài thì chính là một phu nhân diễm lệ tầm ba, bốn mươi tuổi. Sau khi xuất hiện, hai mắt bà liền nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm, đồng thời lướt qua những cự kiếm đang trôi trên bầu trời kia, trên mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

Vừa rồi đồ đệ của bà vừa báo lên rằng phát hiện ra một nữ tử sở hữu Âm Thể Tử Cực thượng phẩm ở trong Tử Cực giới, ít nhất là thể chất tím trong cấp ba! Phu nhân xinh đẹp này liền vội vội vàng vàng chạy từ Vạn Tử Quỳnh Lâu tới!

Số lượng Âm Thể Tử Cực trong thiên hạ hoàn toàn không ít, nhưng đại đa số các Âm Thể Tử Cực đều là hai cấp tím nhạt và tím xanh, cũng chính là lục phẩm và ngũ phẩm. Còn số lượng tím đỏ ngũ phẩm thì cực kỳ hiếm thấy. Hễ là nữ tử sở hữu tím đỏ cấp bốn thì liền có tư cách gia nhập Vạn Tử Quỳnh Lâu bà một cách vô điều kiện!

Cho nên khi nghe thấy đồ đệ nói là có một người có Âm Thể Tử Cực tím trong, làm sao bà không nôn nóng cho được? Đây chính là tam phẩm đó!

Kết quả, đến nơi này nhìn một cái, bà liền thấy kinh hãi. Tiểu cô nương trước mắt này không phải tím trong tam phẩm, cũng không phải tím đậm nhị phẩm, mà là tím đen nhất phẩm. Sao có thể nhảy ra một người có tím đen nhất phẩm? Trong thoáng chốc, phu nhân xinh đẹp này cảm thấy nghĩ không thông.

* Âm Thể Tử Cực gồm 6 cấp bậc: Tím nhạt -> Tím xanh -> Tím đỏ -> Tím trong -> Tím đậm -> Tím đen, được xếp theo chiều tăng dần của độ mạnh. Mỗi cấp bậc được chia ra theo các phẩm cấp: nhất phẩm -> nhị phẩm -> tam phẩm ->… theo chiều giảm dần của độ mạnh.

“Sư... tôn?” Nữ tử áo tím quỳ trên mặt đất kia bèn gọi khẽ.

Sau khi ý thức được bản thân hơi thất thố, phu nhân xinh đẹp mới nói với nữ tử áo bào tím kia: “Hồng Nguyệt, đứng dậy đi.”

Nói xong, phu nhân xinh đẹp này lại nhẹ nhàng dời bước về phía Khê Ấu Cầm. Còn Hồng Nguyệt nọ thì tiến lên đỡ một tay của sư tôn. Đợi đến khi hai người bọn họ đi tới trước mặt Khê Ấu Cầm, phu nhân xinh đẹp kia liền mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Sau khi ý thức được đây chính là sư phụ của mình, Khê Ấu Cầm cũng hơi thi lễ: “Ta họ Khê, tên là Ấu Cầm.”

“Khê Ấu Cầm à?” Phu nhân xinh đẹp hỏi.

Khê Ấu Cầm vội vàng gật đầu: “Phải!”

Phu nhân xinh đẹp lập tức nói: “Ta là lâu chủ của Vạn Tử Quỳnh Lâu. Nếu như ngươi bái ta làm sư thì phải gia nhập Vạn Tử Quỳnh Lâu.”