Bách Luyện Thành Thần

Chương 944





Vì vậy, phu nhân xinh đẹp nhíu mày rồi nói: “Công pháp tu luyện của Vạn Tử Quỳnh Lâu ta coi trọng thanh tâm quả dục*, nếu như ngươi có duyên trần gì chưa dứt thì dứt hết đi, đừng có nhớ nhung cái gì nữa.”

* Thanh tâm quả dục: Giữ tâm trong sạch, thanh tịnh, hạn chế mọi ham muốn người thường.

“A...” Khê Ấu Cầm chớp mắt một cái. Sao lại không giống như lão già kia nói vậy? Nhưng nàng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được. Ta đây thà rằng không gia nhập Vạn Tử Quỳnh Lâu, cũng không bái bà làm sư phụ!”

Phu nhân xinh đẹp không ngờ tiểu cô nương này lại thay đổi nhanh như vậy.

Nhưng Khê Ấu Cầm này có Âm Thể3Tử Cực nhất phẩm, sao bà có thể bỏ qua được?

Phu nhân xinh đẹp bèn cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện. Ta há có thể để ngươi làm theo ý mình!”

Mặc kệ phu nhân xinh đẹp trước mắt này là đại năng nào, Khê Ấu Cầm cũng không hề nể mặt: “Cứ không gia nhập đấy! Ngươi làm gì được ta?”

Vị nữ tử tên là Hồng Nguyệt bên cạnh kia nhìn thấy sắc mặt của sư tôn không tốt thì cũng vội vàng khuyên: “Ấu Cầm cô nương, sư tôn cũng chỉ muốn tốt cho cô. Ta thấy cô vẫn...”

Sắc mặt của Khê Ấu Cầm khó chịu hẳn. Nàng không hiểu, bái sư thì bái sư, chứ sao lại có quy tắc này? Lúc0này nàng không nói lời nào, quay đầu muốn rời đi.

Nhưng nàng vừa định xoay người liền cảm thấy thân thể của mình như rơi vào trong bùn lầy, không bước nổi một bước.

“Kéc!” Con rồng tổ kia không hề bị ảnh hướng, nó liền nhảy lên vai của Khê Ấu Cầm, gầm gừ với phu nhân xinh đẹp!

“Ồ, Không ngờ con rồng nhỏ này lại không bị ảnh hưởng?” Trên mặt phu nhân xinh đẹp kia cũng có chút kinh ngạc.

Trên thực tế, con rồng tổ này có thể thoát ra khỏi tuyệt đại đa số ràng buộc của các lực quy tắc căn bản. Ngay cả quy tắc không gian và quy tắc thời gian cấp cao cũng không thể ảnh hưởng tới nó.

“Thả ta ra!” Khê5Ấu Cầm muốn rời khỏi giao điểm không gian này để trở về Đại Thế Giới. Do bản thân không thể di chuyển, nàng bất ngờ vung tay lên. Tất cả cự kiếm trên bầu trời liền lao xuống.

Phu nhân xinh đẹp lại cười khẩy, nhẹ nhàng vung tay lên tương tự Khê Ấu Cầm. Những cự kiếm kia liền thoát khỏi sự khống chế của Khê Ấu Cầm mà trở về vị trí cũ của mình. “Ngươi mới ở Thần Đan Cảnh đã có thể điều khiển mấy trăm vạn cự kiếm trong tay, thiên phú này quả thực khiến người ta phải cảm thán. Nhưng ngươi trông chờ những cự kiếm kia có thể làm ta bị thương thì đúng là mơ mộng hão huyền! Ngươi còn4nhỏ tuổi, nên dù sao tính tình cũng còn hơi bướng bỉnh, vi sư không so đo. Ngươi nên ngoan ngoãn theo ta đến Vạn Tử Quỳnh Lâu đi! Vi sư sẽ đối xử tử tế với ngươi. Chờ ngươi học thành tài, tất nhiên vi sư sẽ giúp ngươi lựa chọn một thiên tài kiệt xuất nhất trong thiên hạ...”

“Bà không phải là sư phụ ta. Ai cần bà chọn giúp ta?” Khê Ấu Cầm lạnh lùng quát.

Phu nhân xinh đẹp lại không hề tức giận, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười mỉm. Hồng Nguyệt bên cạnh nhìn cũng ngây người. Nàng biết tính tình của sư tôn rất tệ, bị tiểu cô nương này quát tháo như vậy mà cũng không tức giận thì có thể9tưởng tượng được sư tôn xem trọng Khê Ấu Cầm này đến mức nào...

Đáng tiếc nàng ta lại không biết tốt xấu, cuối cùng là tự chuốc khổ vào thân. Hồng Nguyệt cảm thán một câu trong lòng.

Đến khi phu nhân xinh đẹp này đi tới trước mặt Khê Ấu Cầm, hờ hững liếc mắt nhìn Khê Ấu Cầm, sau đó vẫn nói một cách hiền hòa: “Nếu như ngươi không chịu đi đến Vạn Tử Quỳnh Lâu ta, vậy thì cũng đơn giản thôi. Ta liền đi giết nam nhân kia, cắt đứt hy vọng của ngươi. Thế nào?”

“A...”

Nghe thấy câu này, Khê Ấu Cầm lập tức sốt ruột.

Nàng không biết rốt cuộc nữ nhân này mạnh đến mức nào, nhưng tuyệt đối là sự tồn tại mạnh đến mức làm cho người ta tuyệt vọng. Giống như lão già kia, ở trước mặt lão thì La Chinh không hề có sức phản kháng. Nếu nữ nhân này thực sự muốn đi giết La Chinh thì mình nên làm gì đây?

Nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt lo sợ của Khê Ấu Cầm, phu nhân xinh đẹp kia cười: “Yên tâm đi. Vào Vạn Tử Quỳnh Lâu ta tu luyện thanh tâm quả dục, không bao lâu là ngươi có thể quên đi thôi. Đối với võ giả, nói cho cùng thì chuyện tình cảm cũng chỉ là một ràng buộc không có mấy tác dụng mà thôi...”

Ai ngờ vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Khê Ấu Cầm chỉ duy trì trong nháy mắt. Sau chốc lát, nàng liền lạnh lùng nói với phu nhân xinh đẹp nọ: “Không cần phải suy nghĩ. Nếu bà dám giết La Chinh, ta sẽ lập tức tự sát. Có chết cũng sẽ không bái bà làm sư phụ!”

“La Chinh?” Phu nhân xinh đẹp nghiền ngẫm cái tên này một chút. Thậm chí bà còn đối chiếu với mấy trăm vị hào kiệt trẻ tuổi trong thiên hạ mà bà có ấn tượng sâu nhất. Trong đó không có cái tên này, vậy nên lòng bà đã sáng tỏ. Nếu là hạng người vô danh thì lại càng không cần phải kiêng kỵ gì. Lúc trước, phu nhân xinh đẹp còn hơi kiêng dè, ngộ nhỡ người mà Khê Ấu Cầm ngưỡng mộ kia chính là người kế thừa của vị Thiên Tôn nào đó thì có chút phiền phức.

Khê Ấu Cầm ý thức được mình lỡ lời nói ra cái tên La Chinh này. Nàng vội vàng bụm miệng mình lại, lòng đầy hối hận.

Song, phu nhân xinh đẹp lại không ngờ hiện tại cái tên La Chinh này không có chút tiếng tăm nào, nhưng đã được định trước sau này sẽ là người có tiếng tăm vang khắp thiên hạ, là cái tên đủ để khiến cho bà khắc ghi trong lòng suốt cuộc đời này!

“Ha ha ha...”

Ngay vào lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng cười phóng túng.

Âm thanh kia êm ái vui tai, lại vô cùng mê hoặc. Chỉ một tiếng cười này liền khiến cho người ta mắt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn.

Lúc này phu nhân xinh đẹp kia còn khá ổn, vẻ mặt không thay đổi chút nào, còn trên mặt Hồng Nguyệt nọ đã lộ ra vẻ không được tự nhiên. Về phần Khê Ấu Cầm, tu vi của nàng thấp nhất, nên từng âm thanh lẳng lơ kia truyền vào trong tai, trên mặt liền ửng hồng, hô hấp cũng càng dồn dập hơn. Nàng đã trao thân cho La Chinh, nên cũng đã không còn là hoàng hoa khuê nữ. Lần này thân thể liền sinh ra phản ứng cực kỳ mất tự nhiên.

“Vạn Tử Quỳnh Lâu kia chính là lầu ni cô. Vào trong đó liền sống cuộc sống của quả phụ thủ tiết. Bái nữ nhân này làm sư phụ thì cuộc đời còn hứng thú gì nữa, chẳng bằng chết quách đi cho rồi.” Giọng nói kia nhẹ nhàng bay qua, tựa như có người đang hà hơi bên tai Khê Ấu Cầm, khiến lông tơ toàn thân nàng dựng ngược, run rẩy mãi không thôi.

Chỉ chốc lát sau liền thấy giữa không trung xuất hiện một chiếc giường lớn nạm vàng. Chiếc giường lớn này rộng khoảng mười trượng, dài đến mười trượng, nhưng người ngủ trên giường lớn này lại không phải là người khổng lồ, mà là một nữ tử yểu điệu.

Nhìn qua thì nữ tử này tinh khôi như một đóa sen trắng, dáng vẻ vô cùng thuần khiết, nhưng cả người cô lại mặc rất ít quần áo, nơi nào cũng lộ ra vẻ cám dỗ. Đừng nói là nam nhân bình thường, ngay cả Khê Ấu Cầm thì chỉ cần liếc mắt nhìn lên cũng thấy miệng khô lưỡi nóng.

Mà thứ khiến cho Khê Ấu Cầm nghẹn họng nhất chính là mười nam tử ở trần ngồi thẳng một cách chỉnh tề trên mép chiếc giường lớn này. Những nam tử kia ai nấy đều cường tráng mạnh mẽ, lúc này đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt bất động.

“Triệu Tiêu Tiêu, đồ lẳng lơ phóng đãng, chẳng biết thấp kém là gì như ngươi thì lấy đâu ra tư cách mà nói ta?” Sau khi phu nhân xinh đẹp nhìn thấy cô nàng kia xuất hiện thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nữ tử tên là Triệu Tiêu Tiêu này liền nhấc thân thể như không xương của mình dậy, đôi chân càng giống như là hai con rắn nhỏ, cánh tay cô nàng đặt trên vai một nam tử cường tráng. Cô nàng nhìn lên bài thơ thất ngôn tứ tuyệt trên bầu trời kia, rồi sau đó cười quyến rũ nói: “Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi đã phá thân, làm bài thơ này nhất định là muốn nam nhân. Chi bằng đến Tiêu Hồn Đãng Phách Lâu của ta, như vậy có thể nếm hết nam sắc nhân gian, còn có thể bí mật luyện song tu...”

Lời của Triệu Tiêu Tiêu còn chưa dứt, phu nhân xinh đẹp lại trực tiếp mắng: “Phóng đãng!”

Triệu Tiêu Tiêu kia bị người khác mắng như vậy nhưng cũng không giận, chỉ cười nói: “Võ đạo không phải chỉ có một đường. Hoa Băng Yến, ta đã tranh luận với ngươi rất nhiều lần rồi, thế nhưng ngươi chưa từng thuyết phục được ta lần nào.”

Khê Ấu Cầm ôm rồng tổ đứng tại chỗ, đầu óc hỗn loạn, cảm thấy mình sắp suy sụp đến nơi. Những người này là kiểu quái gì vậy...

Nàng không biết ba tầng lầu ở Tử Cực giới có danh tiếng rất lớn trong thiên hạ. Hoa Băng Yến chính là Lâu chủ của Vạn Tử Quỳnh Lâu. Còn Triệu Tiêu Tiêu lại là Lâu chủ của Tiêu Hồn Đãng Phách Lâu.

Mà hai tầng lầu này lại khá cực đoan. Vạn Tử Quỳnh Lâu thuộc loại am ni cô điển hình, vào trong đó liền thanh tâm quả dục, cắt đứt tất cả nhớ nhung.

Còn Tiêu Hồn Đãng Phách Lâu, nhìn tên là biết. Đối với rất nhiều võ giả nam thì tất nhiên đây là là sự quyến rũ cực lớn. Trong đó tiên nữ như mây, hơn nữa tác phong bạo dạn, phóng đãng. Song, thật sự không có mấy ai dám đi vào.