Bách Luyện Thành Thần

Chương 945





Rõ ràng Khê Ấu Cầm nàng muốn nam nhân, nhưng nàng chỉ muốn một mình La Chinh, làm sao nàng lại có thể tiến vào chỗ đó?

Còn Vạn Tử Quỳnh Lâu lại trực tiếp chặt đứt rễ tình, nàng cũng không làm được.

Bị lão già kia lừa rồi...

Khê Ấu Cầm căm tức nghĩ. Nhưng vấn đề là nàng đã tới đây, đối diện với hai người trước mắt này thì sao nàng có thể thoát thân? Cho dù nàng thông qua giao điểm không gian để trốn về Trung Vực thì liệu có dẫn tới tai họa cho La Chinh hay không? Đây đều là chuyện khiến Khê Ấu Cầm vô cùng lo lắng.

Khê Ấu Cầm buồn bực suy nghĩ trong lòng, còn hai vị Lâu chủ bên cạnh lại xoay quanh nàng mà tranh cãi!

Hai người bọn họ đều sẽ không bỏ qua thể chất Âm Thể Tử3Cực nhất phẩm này của Khê Ấu Cầm. Cuộc tranh luận này cứ giằng co mãi không có hồi kết. Thấy cuộc cãi vã của hai nữ nhân này sắp biến thành đánh nhau thì ngay vào lúc này, một giọng nói già nua mà uy nghiêm lại vang lên.

“Cút hết ngay cho ta!”

Sau khi giọng nói này truyền tới thì sắc mặt Triệu Tiêu Tiêu và Hoa Băng Yến đều trĩu xuống.

Ngay sau đó là một bà lão dung mạo hiền hòa, nhưng vẻ mặt nghiêm trang, chống một cây quải trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mặc dù Triệu Tiêu Tiêu và Hoa Băng Yến có sắc mặt u ám, nhưng vẫn cung kính kêu một tiếng “Tháp chủ” với bà lão kia.

Trong Tử Cực giới có một tháp ba lầu, ngoại trừ Vạn Tử Quỳnh Lâu, Tiêu Hồn Đãng Phách Lâu ra thì còn có0một tòa là Lãm Nguyệt Lâu! Chiếm ưu thế tuyệt đối trong đó chính là tòa tháp này, tên là tháp Vô Định!

Bà lão này chính là Tháp chủ tháp Vô Định. Người bên ngoài đều gọi bà một tiếng là “Vô Định lão nhân”.

Vô Định lão nhân chống quải trượng chậm rãi đi về phía Khê Ấu Cầm, trên mặt là ý cười nhẹ: “Không tệ, không tệ. Lão già kia đã tìm cho ta một hạt giống tốt!”

“Tháp chủ, tiểu cô nương Khê Ấu Cầm này do ta thấy trước...” Nghe Vô Định lão nhân nói như vậy, Hoa Băng Yến đâu thể cam tâm, liền theo lý mà tranh.

Còn Triệu Tiêu Tiêu lại khẽ cười nói: “Tới trước thì sao? Người ta cũng không muốn đi theo ngươi làm ni cô!”

“Ngươi trước?” Vô Định lão nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Hoa Băng Yến rồi cười5nói với Khê Ấu Cầm: “Tiểu nha đầu, giơ tay phải của ngươi ra.”

Lúc này Khê Ấu Cầm cũng không dám gọi sư phụ lung tung nữa, bèn sợ hãi đưa tay phải ra trước mặt bà lão này.

Mọi người lúc này đều nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng bàn tay Khê Ấu Cầm có một phù định vị đặc biệt của Thiên Vị tộc.

Nhìn thấy phù định vị này, Hoa Băng Yến và Triệu Tiêu Tiêu lập tức hiểu ra. Bản thân Tháp chủ không phải là người của Thiên Vị tộc nhưng vị lão nhân nhà bà lại là nhân vật quan trọng của Thiên Vị tộc. Chắc hẳn cô gái này là do lão già kia đưa tới?

Vô Định lão nhân hờ hững nhìn Hoa Băng Yến nói: “Thấy chưa? Còn cần ta giải thích lại không?”

Sắc mặt Hoa Băng Yến hơi xấu hổ, lắc4lắc đầu: “Không cần đâu Tháp chủ. Vừa rồi là ta không biết.”

“Không biết là tốt rồi.” Vô Định lão nhân dùng ánh mắt hiền hòa đánh giá Khê Ấu Cầm, lại cười nói: “Tiểu cô nương, sư phụ mà lão già nhà ta bảo ngươi bái làm sư chính là bà lão cổ hủ ta đây.”

Khê Ấu Cầm bĩu môi. Làm ầm ĩ như thế, ngay cả nguyện vọng bái sư của nàng cũng tiêu tan. Nhưng nghĩ lại thì hình như nàng chỉ có thể lựa chọn tu hành tiếp. Cho dù như thế nào thì đối với La Chinh, chuyện mình trở nên mạnh mẽ cũng là một chuyện tốt.

Chẳng qua nàng vẫn cảnh giác hỏi: “Bà... có để cho ta nhớ tới nam nhân không?”

Một câu nói không đầu không đuôi này khiến cho Vô Định lão nhân không hiểu ra sao cả, trên mặt9cũng hiện ra đủ vẻ kỳ quái.

Triệu Tiêu Tiêu bên cạnh liền cười lẳng lơ: “Ha ha ha, dáng dấp tiểu cô nương này đứng đắn như vậy mà lại có chân truyền của Tiêu Hồn Đãng Phách Lâu ta! Xem ra gia nhập lâu ta vẫn là thích hợp nhất!”

“Không, không, không... không phải là ý này!” Sắc mặt Khê Ấu Cầm bỗng chốc lại đỏ bừng lên. Nàng bị hai vị Lâu chủ kia quấy nhiễu đến mức choáng váng đầu óc, loạn ngôn mất rồi. Khi nói những lời này ra khỏi miệng đúng là vô cùng lúng túng.

Ngược lại, Vô Định lão nhân vẫn hiểu lời của Khê Ấu Cầm, chỉ thản nhiên nói: “Lão già đã nói chuyện của ngươi với ta. Ta cũng biết ngươi không có lòng với võ đạo, tu luyện chính là vì người kia. Nếu ngươi bái ta làm thầy thì ta sẽ không hạn chế ngươi nhiều. Chẳng qua, dù sao con đường võ đạo cũng phải dựa vào ý muốn lúc đầu. Nếu ngươi có thể kiên trì thì tất nhiên sẽ có thành tựu. Nhưng phải xem bản thân ngươi có thể kiên trì vì người kia không thôi...”

Nghe thấy câu này, Khê Ấu Cầm xem như đã yên lòng. Nàng liền lặng lẽ gật đầu rồi lập tức nói: “Ta có thể!”

“Tốt lắm.” Vô Định lão nhân hờ hững cười cười, “Đã như vậy, ngươi theo ta vào trong tháp.”

“Có thể không phải là bây giờ được không?” Khê Ấu Cầm lại hỏi. Động cơ nàng chọn bái sư quả thực rất mãnh liệt. Nhưng nàng không muốn tiến vào tháp Vô Định ngay bây giờ. La Chinh vừa mới trở lại Trung Vực chưa được bao lâu, trong khoảng thời gian này nàng muốn dành chút thời gian bầu bạn với hắn.

Vô Định lão nhân cười: “Tùy ngươi! Song, nếu ngươi đi theo vào tháp Vô Định một chuyến thì sau này khi ngươi quay về trong Tử Cực giới, giao điểm không gian tự nhiên sẽ thông với cổng tháp Vô Định.”

Võ giả sở hữu Âm Thể Tử Cực lần đầu tiên tiến vào Tử Cực giới thì vị trí sẽ là ngẫu nhiên. Nhưng nếu như thay đổi địa điểm thì lần sau tiến vào sẽ trực tiếp đến chỗ mà lần trước rời đi. Vô Định lão nhân muốn thay đổi giao điểm không gian đến gần tháp Vô Định.

“Vâng!” Rốt cuộc trên mặt Khê Ấu Cầm cũng lộ ra ý cười. Không ngờ bà lão này dễ nói chuyện như thế. Khê Ấu Cầm không chịu được quá nhiều ràng buộc, tất nhiên nàng cảm thấy Vô Định lão nhân hòa nhã dễ gần.

...

...

Một đêm xuân.

Ninh Vũ Điệp mệt mỏi duỗi thân thể cân đối của nàng ra. Nhìn thấy La Chinh bên người, mặt nàng vẫn đỏ bừng.

Đối với võ giả thì tiêu hao chút sức lực này cũng chẳng khác gì chín trâu mất đi sợi lông. Một đêm phóng đãng này, hai người đều không ngủ tí nào!

“Đang ngủ sao?” Ninh Vũ Điệp nằm sấp trên lồng ngực của La Chinh, cả mái tóc đen đều phủ xuống ngực hắn.

Thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn, nằm trên người La Chinh như vậy giống như là nằm trên một chiếc thuyền. Ý thức được La Chinh chỉ giả vờ ngủ say chợp mắt mà thôi, nàng bèn tinh nghịch giơ tay, chuẩn bị bóp mũi hắn.

Song cái tay nhỏ còn chưa chạm vào chóp mũi của La Chinh thì đã bị hắn nhanh như chớp bắt được.

“Đáng ghét, buông ra!” Ninh Vũ Điệp hờn dỗi nói.

Sao La Chinh có thể buông ra được? Sau khi nắm lấy tay Ninh Vũ Điệp, hắn liền kéo một cái, lại ôm chặt nàng vào lòng.

“Hừ, đêm qua chàng...” Ninh Vũ Điệp lại nói.

La Chinh biết Ninh Vũ Điệp sắp nói gì, vậy nên hắn cười nói: “Còn nói nữa, nàng thế mà lại làm ta chết rét!”

“Hừ hừ, ai bảo chàng làm chuyện xấu? Sau này chỉ cần chàng dám giở trò xấu, ta liền khiến chàng lạnh chết!” Trên mặt Ninh Vũ Điệp lộ vẻ đắc ý.

“Ta cũng không sợ lạnh! Không tin thử lại lần nữa?” La Chinh cười nói.

“Ai thèm. Chàng coi ta là đứa ngốc chắc...”

Sau khi liếc mắt đưa tình một phen, hai người bèn rửa mặt chải đầu. Ninh Vũ Điệp vấn tóc sau đầu, quấn thành một búi tóc, để lộ rõ vành tai nõn nà xinh xắn. Cách trang điểm này chính là tập tục của Trung Vực. Hễ là nữ tử đã gả cho người ta thì phải vấn tóc thành búi quanh đầu trong ba ngày. Với cách trang điểm như vậy, Ninh Vũ Điệp thiếu đi vài phần xinh đẹp, hoạt bát, nhưng lại sang trọng hơn rất nhiều.

Lão già hôm qua vẫn chưa rời khỏi Vân Điện. Hôm qua chính là đại điển song tu của La Chinh, mà ngay cả mục đích đến của đối phương là gì hắn cũng không rõ cho nên sáng sớm hôm nay liền chạy thẳng tới chỗ ông lão kia.

Vân Điện bố trí một tòa lầu các để uống trà, lão già này đang uống trà trong đó!

La Chinh vừa tiến vào trong lầu các nọ liền làm lễ với lão già kia. Ông ta liền cười, nhìn ra bên ngoài. Mà đúng lúc này, ở ngoài có một bóng người bay vụt tới, chính là Khê Ấu Cầm đã đi ra ngoài cả đêm đến giờ mới về.

Nhìn dáng vẻ Khê Ấu Cầm có chút phong trần mệt mỏi. Hôm qua nàng rời khỏi Vân Điện ư? Trên mặt La Chinh lộ vẻ hiếu kỳ, thắc mắc không biết Khê Ấu Cầm đã đi đâu.

Mấu chốt là ở chỗ, hôm qua hắn thấy lão già này nói với Khê Ấu Cầm cái gì đó, mà sáng sớm hôm nay Khê Ấu Cầm liền chạy thẳng tới bên này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?