Bách Luyện Thành Thần

Chương 960





Hắn nắm lấy một bên của quyển sách, sức mạnh toàn thân bộc phát ra, kéo mạnh một cái. Vậy mà không ngờ quyển sách lớn này lại không hề nhúc nhích!

“Quyển sách này nặng như vậy sao?” Sắc mặt La Chinh bỗng nhiên biến đổi.

Sức mạnh hắn bộc phát ra đủ để xẻ núi phá đất rồi, thật không ngờ cuốn sách này lại nặng tới mức như vậy!

Có thần lực trời sinh mà ngay cả một quyển sách trong Tàng Thư Các cũng không rút ra được, vẻ mặt La Chinh cũng không phục. Lần này, lực vảy rồng trong cơ thể chợt bùng nổ, hai tay hắn bấu vào một góc, dùng hết toàn lực mới kéo được quyển sách này từ trên giá sách xuống.

Nhưng ba cô gái kia còn đang ngẩng đầu nhìn lên, nên chợt thấy một quyển sách3to như căn nhà rơi xuống thì vẻ mặt họ đều vô cùng kinh ngạc.

Còn vẻ mặt La Chinh lại đột nhiên biến sắc, hắn hét to: “Mau tránh đi!”

Không biết thứ này nặng bao nhiêu, nhưng La Chinh đoán chắc chắn sẽ không nhẹ hơn một dãy núi, dường như phải bằng hai mươi ba hòn núi lớn cộng lại. Nếu bị nó rơi trúng, e rằng ngay cả Ninh Vũ Điệp cũng không thể nào may mắn thoát được chứ đừng nói tới Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận.

Cũng may Ninh Vũ Điệp phản ứng vô cùng nhanh chóng, hai tay nàng nhẹ nhàng đưa ra, nắm lấy Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận, lui nhanh về phía sau!

Trong nháy mắt vừa mới tránh ra, quyển sách to như căn nhà kia cũng trực tiếp đập xuống đất!

Không biết mặt đất0này được xây dựng từ vật liệu gì, đồ vật nặng như vậy rơi xuống mà chẳng hề lõm một tí nào, giống như chỉ là một quyển sách bình thường bị ném xuống đất vậy...

Nhưng Tiên Phủ này đã tồn tại biết bao nhiêu năm tháng, nếu được xây dựng từ loại đá bình thường thì làm sao chịu nổi sự ăn mòn của thời gian? Sợ rằng nó đã sớm biến thành tro bụi mất rồi. Nhưng nếu là thứ có thể chịu được sự ăn mòn của thời gian, vậy chắc chắn cũng không phải là vật tầm thường.

La Chinh nhảy xuống, đứng trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

Còn Ninh Vũ Điệp giận dữ trừng mắt với hắn, có vẻ hơi trách La Chinh lỗ mãng. Nhưng chẳng qua vừa rồi La Chinh cũng hiểu rõ Ninh Vũ5Điệp đủ sức để kéo hai người kia lại, nếu không hắn cũng có thể lợi dụng quy tắc thời gian để cứu ba người các nàng ra.

Sau khi lấy quyển sách từ trên giá xuống, La Chinh đi về phía quyển sách, dùng sức để mở trang thứ nhất ra!

Chỉ vẻn vẹn là một trang bìa, vậy mà sức nặng cũng ngang với một ngọn núi lớn!

Trong nháy mắt khi La Chinh mở quyển sách lớn này ra, hắn thấy từng hàng chữ màu vàng nhạt bắt đầu nổi lên.

Sau khi La Chinh thấy những chữ này, ánh mắt hắn chợt lóe lên, mỗi chữ trong đó đều mang đến cho La Chinh một áp lực vô hình. Những chữ này nghiêng ngả vặn vẹo, giống như bùa vẽ quỷ, nhưng La Chinh cũng hiểu những ký hiệu này, không phải thần văn, mà4là thứ gì đó khác...

Sau một lúc lâu nhìn chăm chú vào quyển sách lớn kia, trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Xem không hiểu...”

Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm cũng bó tay. Người từng trải như La Chinh còn không hiểu thì các nàng lại càng mờ mịt, sao có thể hiểu được chứ?

Khó khăn lắm mới lấy được một tấm lệnh bài chữ Khảm, nhưng lại không hiểu chữ viết trong Tàng Thư Các, La Chinh cũng có chút rối rắm. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đây cũng có thể coi là chuyện bình thường.

Dù sao thì nền văn minh đã phát triển, các nền văn hóa cũng đã biến đổi nhiều, mà mỗi nền văn hóa đều có chữ viết riêng, dù là những đại năng siêu cấp kia thì cũng không có khả năng9hiểu hết tất cả các loại chữ viết được.

Nhưng đúng vào lúc này, ở một hàng trên giá sách có một quyển sách lớn nằm ngang lại tự mở ra. Mà từ trong quyển sách bỗng có một làn khói bay lên, trong làn khói dần dần xuất hiện nhất một ông lão với khuôn mặt hiền từ.

Sau khi ông lão kia xuất hiện liền đi thẳng về phía La Chinh. Trên đường đi tới, sương khói nhẹ bay, giống như cưỡi mây đạp gió, làm cho người ta có cảm giác như thần tiên vậy.

“Đang yên đang lành, vì sao ngươi phải mở cuốn sách ra đọc? Chữ trong này, có lẽ đến một chữ ngươi cũng không biết...” Lão chậm rãi nói.

La Chinh tò mò hỏi: “Là do cách ta mở ra không đúng sao?”

Lão gật đầu một cái, mới lên tiếng: “Gấp quyển sách lại đi, để ta dạy ngươi cách mở ra như thế nào...”

Đã như vậy, La Chinh cũng liền làm theo. Nhưng lúc gấp cuốn sách lại, La Chinh lại hỏi: “Ngươi là ai?”

Lúc này, A Phúc đã chạy tới, nghe thấy lời nói của La Chinh liền trực tiếp trả lời: “Hắn là tiên trong sách, một vị sử ma quản lý Tàng Thư Các.” Nói xong, A Phúc cười nói với tiên nhân trong sách kia: “Lão già, lâu rồi không gặp!”

Vị tiên trong sách lạnh lùng liếc A Phúc một cái, hừ một tiếng, có vẻ như cực kỳ bất mãn với A Phúc: “Nhiều năm như vậy mà đến bây giờ mới mở được Tàng Thư Các, chủ nhân giao phó cho ngươi canh giữ, ngươi tự nhìn lại xem ngươi làm nên trò trống gì...”

Mặt A Phúc đầy vẻ bất đắc dĩ. Không phải hắn không muốn, chẳng qua là những đối tượng trước kia quá kém cỏi mà thôi. Phủ chủ đời thứ ba ngay cả Chân Tuyệt Lộ còn không mở được đã bặt vô âm tín rồi, đến Phủ chủ đời thứ tư, Thiên Miểu, mặc dù đã mở ra được Chân Tuyệt Lộ, nhưng cũng chỉ nắm được lệnh bài chữ Chấn, lúc đó hắn còn chưa qua được giai đoạn đầu của Chân Tuyệt Lộ.

Dường như tiên trong sách cũng lười so đo với A Phúc. Lão thân là sử ma của Tàng Thư Các, là người phục vụ những người tiến vào Tàng Thư Các. Lão đi tới bên cạnh La Chinh, hòa ái nói: “Trong sách đều chứa vàng, mỗi quyển sách đều có càn khôn của nó, ngươi xem...”

Nói xong, tiên trong sách liền đưa tay nhẹ nhàng chỉ một cái, trên mặt quyển sách liền hiện ra một hoa văn hình xoắn ốc màu vàng. Lúc này tiên trong sách mới chậm rãi nói: “Rót cảm giác vào trong đó là có thể đọc được quyển sách này. Quyển sách này tên là Hỗn Độn Mục Vân Lục, ghi lại hành trình đi ngao du của chủ nhân trong hỗn độn vô tận...”

Nghe đến đó, La Chinh liền làm theo lời ông, rót cảm giác của chính mình vào trong hoa văn màu vàng kia. Trong nháy mắt khi La Chinh rót cảm giác vào, trong đầu hắn ầm ầm xuất hiện một ánh sáng rực rỡ. Sau khi ánh sáng ấy chậm rãi tiêu tan, mọi thứ xung quanh bắt đầu trôi đi một cách nhanh chóng, trong ý thức của La Chinh xuất hiện một thế giới xa lạ!

Đứng trong hư không, La Chinh nhìn khắp bốn phía, trong con mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc: “Đây... chính là thế giới được ghi lại trong Hỗn Độn Mục Vân Lục sao?”

Thế giới trong quyển sách này đều là một mảnh hỗn độn La Chinh cũng rất khó hình dung ra không gian này. Nó cũng không phải hoàn toàn tăm tối, xung quanh mơ hồ có ánh sáng lộ ra, nhưng lại bị tầng tầng lớp lớp bụi mù bao phủ, mà khắp nơi đều có hai loại sương mù trắng và đen đang đi chuyển. Những sương mù này chính là khí âm dương ở Chân Tuyệt Lộ mà La Chinh đã từng thấy...

“Ầm...” Một tia chớp lớn đến mức La Chinh khó có thể hiểu được giáng xuống, xẹt qua hỗn độn. “Tia chớp này... ta hoàn toàn không hiểu quy tắc ẩn chứa trong đó!”

Trong một tia chớp kia ẩn chứa lực quy tắc hoàn mỹ, đó là sự hoàn mỹ mà La Chinh không thể nào hiểu được. So ra thì những tia chớp La Chinh đã từng gặp trước đây quả thực vô cùng thiếu sót. Không phải chỉ đơn thuần thiếu sót từ trong uy lực, mà là từ mức độ hoàn chỉnh của lực quy tắc. Mặc dù La Chinh không nhìn ra trong tia chớp này chứa quy tắc tầng mấy, nhưng hắn đoán, rất có thể chính là tầng mười...

Tầm mắt của La Chinh đang xuyên qua với tốc độ cực cao, hắn không thể nào khống chế thị giác của chính mình, giống như là đang đi theo thị giác của người biên soạn quyển Hỗn Độn Mục Vân Lục này vậy. La Chinh chỉ có thể giống như một người xem, bị động tiếp nhận từng hình ảnh được ghi lại trong quyển sách này.

Sau một hồi lâu, La Chinh mới rời khỏi quyển sách, trong mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ.

Nếu như La Chinh đoán không sai, hỗn độn này... chính là thế giới bên ngoài vũ trụ. Ngoài vũ trụ này tồn tại những gì? Những cảnh tượng màu sắc sặc sỡ kia đại diện cho cái gì?

La Chinh cũng không tìm được câu trả lời trong quyển sách này. Chủ nhân của quyển sách này ngao du trong hỗn độn không biết bao nhiêu lâu, nhưng ngoài đó chỉ có hỗn độn, giống như là một thế giới không ngừng nghỉ vậy...