Tiên trong sách thấy vẻ mặt của mọi người thì cảm thấy rất hài lòng. Thân là sử ma của Tàng Thư Các, ông ta gần như đã đọc hết toàn bộ các cuốn sách ở đây. Nhưng niềm vui vô tận chính là phải chia sẻ với người khác. Mà trong những năm tháng dài đằng đẵng ở đây, ông ta vẫn luôn đắm chìm trong biển sách, quan sát tới điểm kỳ diệu cùng cực của chúng, trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất vui. Chỉ có điều, ở đây lại không có ai để ông ta chia sẻ sự kỳ diệu đó. Muốn tìm một người để giới thiệu cũng không thể. Phải biết rằng, chia sẻ một quyển sách hay với người khác chính là một niềm vui vô tận.
Đương nhiên ông ta biết những người trước mắt3đang bị sốc bởi thế giới hỗn độn, nên trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng. “Trong Tàng Thư Các này, Hỗn Độn Mục Vân Lục cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Sách được chủ nhân lưu lại ở đây đều là tinh hoa. Nếu các ngươi muốn đọc từng quyển thì phải tốn rất nhiều thời gian mới xem hết được. Đến đây, đến đây... để ta giới thiệu cho các ngươi mấy quyển.”
Gương mặt La Chinh, Ninh Vũ Điệp, và Tô Linh Vận đều hiện lên sự mong chờ, chỉ có Khê Ấu Cầm là bĩu môi: “Chỉ là một thế giới mơ hồ mà thôi, có gì hay đâu? Chắc những quyển khác cũng chẳng có gì hay!”
“Ồ?” Nghe Khê Ấu Cầm nói như vậy, tiên trong sách cảm thấy không vui. Giống như một0thứ đạt tiêu chuẩn trong mắt ông ta lại là rác trong mắt người khác vậy. Đây là điều mà tiên trong sách không thể nào tha thứ được. Ông ta nói: “Này con bé kia, ngươi nói lung tung gì đấy? Sách trong Tàng Thư Các này nhiều như mây bay, sẽ có quyển thích hợp với ngươi. Nói đi, ngươi thích loại sách nào, ta đều có thể giới thiệu cho ngươi!”
Khê Ấu Cầm vừa mới xem quyển Hỗn Độn Mục Vân Lục. Tuy nàng cũng bị sốc, nhưng lại không có hứng thú về phương diện này. Nghe tiên trong sách muốn giới thiệu sách cho mình, nàng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Sách mà ta thích đọc, chỉ sợ ở đây không có.”
“Hừ!” Tiên trong sách hừ một tiếng. Gương mặt vốn đang hòa nhã của ông ta5liền lộ ra vẻ không phục: “Sách của Phủ chủ, một cô bé Nhân tộc như ngươi sao có thể hiểu được. Ngươi hãy nói ra sách mà ngươi thích, nếu lão phu tìm không ra thì cũng thẹn với danh hiệu ‘tiên trong sách’ này.”
Nhìn thấy sắc mặt không vui của tiên trong sách, La Chinh quay sang nói với Khê Ấu Cầm: “Ấu Cầm, không được ăn nói lung tung.”
Ai ngờ tiên trong sách vội giải thích với La Chinh: “Không sao, không sao, không phải lão phu tức giận, chỉ không phục mà thôi. Cô gái, ngươi nói đi.”
Khê Ấu Cầm chớp mắt một cái, cười đáp: “Ta thích xem mấy loại sách nói về những câu chuyện phong hoa tuyết dạ, chắc hẳn nơi này không có...”
Nghe nàng trả lời xong, mọi người đều bó tay. La Chinh lắc4đầu cười khổ, còn Ninh Vũ Điệp thì ngây người ra. Nàng cũng đoán Khê Ấu Cầm sẽ đưa ra yêu cầu kỳ quái rồi. Về phần Tô Linh Vận, nàng chỉ biết che miệng cười.
Trong thành Hư Linh mà Khê Ấu Cầm đang ở cũng có khá nhiều người đọc sách. Có người nhàn rỗi đến nỗi sẽ viết ra mấy loại sách tào lao. Mặc dù mấy loại sách tào lao này không được coi ra gì, nhưng lại được các phu nhân đã có chồng ưa thích rồi truyền tay nhau. Trong số đó có những truyện cực kỳ tình cảm, khiến một số người xem xong cũng phải rưng rưng rơi lệ.
Khi còn ở Khê gia, rảnh rỗi nàng cũng sẽ phái người đi mua mấy quyển sách này về để giải trí. Từ đó có thể thấy, ngày9thường Khê Ấu Cầm cũng không dành thời gian để tu luyện võ đạo...
Về phần Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận, một người là Điện chủ, một người là đạo sư trong Thanh Vân Tông, bình thường không tu luyện thì cũng phải xử lý chính sự, nào có thời gian đi xem mấy thứ truyện tào lao này?
Nghe thấy yêu cầu của Khê Ấu Cầm, tiên trong sách cũng sững sờ, lập tức ngửa đầu lên trời cười ha ha: “Cô bé, ngươi đi theo ta!”
“Có thật sao?” Khê Ấu Cầm hỏi lại.
Tiên trong sách không trả lời câu hỏi của Khê Ấu Cầm, mà chỉ dẫn nàng đến trước một giá sách. Vừa đưa tay lên chỉ một cái, một quyển sách to từ trên giá sách chậm rãi bay xuống.
Nhìn thấy năng lực của tiên trong sách, La Chinh nhướng mày. Tiên trong sách lấy sách không hề tốn sức. Trọng lượng của quyển sách tương đương với một ngọn núi, nhưng ông ta cứ như vậy mà nhẹ nhàng lấy xuống. Trong Tiên Phủ, nơi đâu cũng thấy toàn là thực lực vô cùng khủng khiếp. Cho dù chỉ là một sử ma quản lý Tàng Thư Các cũng đã có được thực lực mà La Chinh khó có thể tưởng tượng nổi rồi.
Dưới sự hướng dẫn của tiên trong sách, Khê Ấu Cầm bước đến trước quyển sách, ý thức nhanh chóng chìm vào bên trong…
La Chinh, Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận cũng tò mò bước đến, tiến vào thế giới trong sách.
Một lát sau, cả đám người lục tục chui ra.
Lúc này, Khê Ấu Cầm không ngừng rơi nước mắt, cái mũi nhỏ không ngừng khịt khịt, ánh mắt vẫn đắm chìm trong câu chuyện của quyển sách.
Vẻ mặt Tô Linh Vận cũng vô cùng đau thương, nàng cũng bị cảm động bởi câu chuyện trong quyển sách.
Ngay cả Ninh Vũ Điệp cũng tỏ ra suy tư. Thật ra, trước giờ nàng vẫn luôn đắm chìm trong võ đạo, chưa từng tiếp xúc với những câu chuyện buồn triền miên như thế. Câu chuyện kia thực sự đã tác động lớn tới Ninh Vũ Điệp, nhưng tâm võ đạo của nàng vẫn hơn người, nên cho dù cảm động cũng không tới mức không thể kềm chế như Khê Ấu Cầm.
Về phần La Chinh, gương mặt của hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Hắn hoàn toàn không có chút cảm giác nào đối với tình tiết trong câu chuyện này.
Khê Ấu Cầm vừa nức nở vừa nhào vào lòng La Chinh: “Cô gái tên Tảm Phong trong truyện thật sự quá thảm. Về sau không xem mấy loại truyện này nữa, hu hu...”
“Ha ha, cô bé, ngươi còn muốn xem nữa không?” Gương mặt tiên trong sách hiện lên vẻ đắc ý.
Khê Ấu Cầm lau nước mắt, ngạc nhiên hỏi: “Vẫn còn ư?”
Thấy phản ứng của Khê Ấu Cầm như vậy, La Chinh cạn lời luôn.
Đợi tiên trong sách chọn cho Khê Ấu Cầm mấy quyển sách xong, La Chinh mới lên tiếng hỏi: “Tiên trong sách, không biết trong Tàng Thư Các này có quyển công pháp nào không?’
Không ngờ tiên trong sách lại cười to: “Ta đã nói rồi, mặc dù cái tên Tàng Thư Các nghe có vẻ đơn giản, nhưng trong chính ý nghĩa của nó đã bao gồm sự toàn diện, sao lại không có cho được? Các ngươi đi theo ta!”
Nói xong, tiên trong sách cưỡi mây đạp gió, mang theo đám người La Chinh đi vào sâu trong Tàng Thư Các, A Phúc cũng đi theo đằng sau.
Còn Khê Ấu Cầm, mọi người để nàng ta đứng đó khóc một mình...
Khi La Chinh nhắc đến công pháp, ánh mắt của Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận đều sáng lên.
Ninh Vũ Điệp đã biết công pháp Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh của nàng là bản không hoàn chỉnh. Trong đầu nàng vốn luôn cho rằng tu vi và thực lực của nàng cao hơn La Chinh, nhưng bây giờ xem ra, khoảng cách giữa nàng và La Chinh càng lúc càng xa. Nếu có thể tìm được bản công pháp thích hợp cho mình ở Tàng Thư Các này thì đúng là không còn gì hài lòng hơn. Trên thực tế, đối với tương lai của La Chinh, Ninh Vũ Điệp luôn cân nhắc một cách sâu sắc hơn Khê Ấu Cầm. Khê Ấu Cầm thông qua Vô Danh lão nhân mới hiểu được đạo lý này, còn trong lòng Ninh Vũ Điệp đã sớm xác định rõ ràng. Sau khi La Chinh phi thăng, nàng lưu lại Hạ Giới làm gì? Thế nên đương nhiên nàng không muốn. Đối với nàng mà nói, lúc này chính là một cơ hội tốt.
Về phần Tô Linh Vận, tầm nhìn của nàng không rộng lớn được như thế, nhưng nàng lại có một tín niệm: Không cầu đuổi kịp bước chân La Chinh, nhưng cầu có thể đi theo phía sau hắn.
Không gian bên trong Tàng Thư Các lớn đến mức khiến người ta phải sợ hãi, thán phục. Mọi người đi qua từng giá sách mà chẳng khác nào đang dạo bước giữa các dãy núi lớn. Vừa đi, tiên trong sách vừa giới thiệu: “Một nửa số sách ở đây đều là kiệt tác cả đời của chủ nhân.”
“Bên này là du ký.”
“Bên này là thơ từ.”
“Bên kia là ca phú.”
“Bên kia nữa....”
Một lúc lâu sau, tiên trong sách dừng lại: “Ở đây đều là những công pháp do bản thân chủ nhân sáng tạo ra. Tất cả các công pháp ở ngăn tủ này đều thích hợp cho nữ tử tu luyện.”
Nghe tiên trong sách nói, ánh mắt La Chinh sáng lên: “Không biết trong số những công pháp này có thần võ tối cao hay không?”