Bách Luyện Thành Thần

Chương 966





So với Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận, Khê Ấu Cầm lại không lo lắng quá nhiều, hoặc có thể nói là nàng không cân nhắc gì nhiều. Ngược lại, nàng còn rất thích dáng vẻ bây giờ của La Chinh. Đây mới là thời điểm hấp dẫn nhất của đàn ông.

La Chinh gật đầu, đang định lấy đan dược ra thì Ninh Vũ Điệp đã kịp thời đưa cho hắn một viên đan dược màu trắng ngà.

Sau khi nhận viên đan dược từ tay Ninh Vũ Điệp, La Chinh liền nuốt vào. Đan dược của Vân Điện không tệ. Huống chi nhìn thì có vẻ như La Chinh đang bị thương rất nặng, nhưng trên thực tế, tình hình của3hắn cũng không quá nghiêm trọng. Hơn nữa, tốc độ khôi phục của La Chinh lại vượt xa người bình thường. Dược hiệu nhanh chóng tản ra khắp cơ thể hắn. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được vết thương bên ngoài cơ thể hắn đang khôi phục một cách nhanh chóng. Chỉ sau một nén nhang, ngoài quần áo bị mũi tên máu bắn rách ra thì dường như hắn đã trở về trạng thái ban đầu!

Trước mắt, La Chinh muốn tìm hiểu xem những dấu chân này là gì. Đừng nói là La Chinh, ngay cả những đại năng Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh bước lên con đường này thì chỉ sợ cũng giống như La Chinh thôi.

Con0đường này đang khảo nghiệm sức mạnh cực hạn của hắn. Chỉ có ép bản thân đến cực hạn thì mới có thể bước đi trên con đường này.

Lui về sau? Rất dễ dàng. Chỉ cần bước về sau một bước là có thể nhẹ nhàng rời đi, nhưng những gì làm được trước đó đều sẽ trở nên vô nghĩa!

“Cái mà ta không sợ nhất chính là khảo nghiệm!” Mặc dù phải bước qua mấy nghìn bước, La Chinh có cảm giác hai mắt của mình sắp biến thành màu đen, nhưng hắn vẫn không hề lùi bước.

“Đi!”

Lực vảy rồng một lần nữa được rót vào cơ thể La Chinh. Từng mũi tên máu bắn ra, hắn tiếp tục di chuyển5bước chân.

Lần này La Chinh đi được mười bước, cái giá phải trả là mười hai vết thương trên cơ thể.

Vừa mới dừng lại, Ninh Vũ Điệp đã quả quyết nhét một viên đan dược vào trong miệng La Chinh, nhẹ giọng nói: “Băng Tuyết Ngọc Cơ Đan. Ta vẫn còn bốn mươi viên. Ngoài ra còn có năm mươi viên Hồi Xuân Đan, nhưng dấu chân vẫn còn khoảng ba nghìn bước nữa...”

Ninh Vũ Điệp lo không đủ đan dược để giúp La Chinh chống đỡ mà vượt qua con đường này.

Nghe Ninh Vũ Điệp nói xong, Khê Ấu Cầm vội kiểm tra nhẫn tu di của mình, sau đó cười gượng. Mặc dù không gian tu di của nàng chất4không ít thứ, nhưng chỉ toàn là quần áo các kiểu và một số vật khác, còn đan dược thì chẳng có lấy một viên.

Tô Linh Vận nói: “Ta vẫn còn một ít đan dược...”

Ánh mắt Ninh Vũ Điệp lóe lên: “Đan dược của ngươi đều vô dụng.”

Tô Linh Vận hơi đỏ mặt. Đan dược của nàng tất nhiên không thể so với Điện chủ Vân Điện. Đan dược tốt nhất mà Tô Linh Vận có cũng chỉ là đan dược ngũ phẩm mà thôi. Còn đan dược trong tay Ninh Vũ Điệp toàn là thất phẩm, bát phẩm, được xem là đan dược cao cấp nhất ở Trung Vực. Chỉ một viên đan dược ấy thôi, giá trị của nó cũng9tương đương với khoản chi tiêu một năm của Thanh Vân Tông rồi, giữa hai bên căn bản không thể so sánh nổi.

“Như nhau cả mà, ta có thể vượt qua. Huống chi, ta vẫn còn một ít đan dược dự phòng.” La Chinh thản nhiên cười.

Tiên trong sách không nói gì, A Phúc thì lắc đầu: “Đáng tiếc phòng luyện đan vẫn chưa mở, ta cũng chẳng cách nào mang đan dược đến cho ngươi được. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lò luyện đan của phòng luyện đan đã hoạt động vô số năm rồi. Ta nhớ khi chủ nhân rời đi, vẫn còn một lò đan dược chưa được luyện thành. Không biết bây giờ thế nào rồi...”

Nghe xong, La Chinh mỉm cười. Bình thường, không phải cứ luyện đan càng lâu thì càng tốt. Trên thực tế, thời gian luyện quá dài sẽ dẫn đến khả năng gây nổ lò luyện.

Nhưng chủ nhân của Tiên Phủ có bản lĩnh rất cao cường, không ai có thể sánh nổi. Nếu một ngày nào đó hắn có thể mở được phòng luyện đan, chắc chắn sẽ có lợi ích rất lớn.

Đương nhiên, đây không phải là việc hắn cần làm lúc này. Hắn vẫn còn có một chặng đường gian nan đằng trước.

La Chinh không dừng lại quá lâu. Chờ vết thương trên người khỏi hẳn, hắn hít mạnh một hơi, một lần nữa mở ra lực của hơn sáu nghìn tấm vảy rồng rồi tiếp tục di chuyển về phía trước.

Hắn cứ thế tiến lên, sau lưng đều là vết máu. Bộ quần áo trắng mà hắn đang mặc đã thủng hàng trăm nghìn lỗ, bị nhuộm đỏ chẳng khác nào huyết y!

Bất đắc dĩ, La Chinh đành thay bộ quần áo khác. Nhưng mới đi chưa đầy hai trăm bước, nó lại biến thành bộ huyết y.

Hết một canh giờ, rốt cuộc La Chinh cũng đã đi đến chính giữa giá sách. Tiên trong sách cũng không nhịn được mà lắc đầu: “Khảo hạch mà chủ nhân thiết kế quả thật quá tàn nhẫn.”

A Phúc cũng đồng ý: “Cho dù có muốn khảo nghiệm cực hạn của La Chinh thì cũng không cần phải thiết kế nhiều dấu chân như vậy. Một hai trăm bước là đủ rồi, cần gì phải đến ba nghìn bước chứ? Võ giả bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng được!”

Chỉ cần cắn răng, cố gắng chịu đựng thì ai cũng có thể bộc phát được sức mạnh cực hạn của mình. Đặc biệt là trong thời khắc sinh tử, võ giả thường có thể phát huy được tiềm lực vượt xa bình thường. Vấn đề là có đến mấy nghìn bước, mỗi bước đều muốn người ta phải thể hiện thực lực cực hạn của bản thân. Đây đồng thời còn muốn khảo nghiệm lực ý chí của con người.

Tuy La Chinh đã đi được một nửa đoạn đường, nhưng bọn họ hoài nghi, không biết La Chinh còn có thể kiên trì được nữa không.

Sắc mặt La Chinh càng lúc càng trắng bệch...

Cho dù hắn có thân thể thánh khí, lại có không ít đan dược chữa thương thượng phẩm, nhưng máu trong cơ thể hắn không phải là vô hạn. Đoạn đường này đã khiến hắn chảy không biết bao nhiêu máu. Hắn càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, hai chân như bị rót chì. Mặc dù có lực vảy rồng trợ giúp, nhưng hắn cũng khó có thể bước thêm bước nữa.

Một nghìn bảy trăm bước...

Con đường này hắn đã đi được hơn một nửa, bây giờ mà bỏ cuộc thì thật là đáng tiếc. La Chinh mệt đến nỗi chẳng muốn suy nghĩ gì cả. Trước mắt hắn chỉ còn lại những dấu chân mờ nhạt.

Dấu chân kéo dài đến quyển sách khổng lồ ở phía trước, mỗi dấu chân đều giống như ác ma đang cười nhạo hắn.

Cho dù có cắn răng chịu đựng, La Chinh cũng cảm thấy uể oải. Đây chính là dấu hiệu của việc sức lực đã khô cạn.

Phù phù! La Chinh đứng im tại chỗ, ánh mắt hơi ngây ra.

Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận thấy La Chinh như vậy thì đau lòng vô cùng, nhưng ngoài việc cổ vũ sĩ khí cho hắn, bọn họ cũng không biết phải giúp hắn thế nào.

Đúng lúc này, Khê Ấu Cầm bước lên, ôm lấy La Chinh. Vết máu trên người hắn thấm đỏ cả ngực nàng. Khê Ấu Cầm hít hít vài cái, một mùi hương tanh nồng xộc thẳng vào mũi: “Mùi máu thật nặng!”

“Làm gì vậy?” La Chinh gần như dán vào người Khê Ấu Cầm.

“Không có gì, chỉ là cổ vũ chàng mà thôi.” Khê Ấu Cầm khẽ cười nói.

La Chinh mỉm cười: “Sợ ta bỏ cuộc sao?”

Khê Ấu Cầm lắc đầu, gương mặt đầy vẻ tự tin: “Không, phu quân của ta sao lại bỏ cuộc dễ dàng được chứ?”

Trong suy nghĩ của Khê Ấu Cầm, đại điển song tu vẫn là khúc mắc không nhỏ trong lòng nàng, chỉ là nàng không biểu lộ ra ngoài mà thôi. Nàng tưởng tượng, một ngày nào đó tiến lên Thượng Giới, nàng sẽ cử hành một buổi lễ còn long trọng hơn đại điển song tu với La Chinh, mời hết tất cả các đại năng chi sĩ trong vũ trụ này. Người đến nhất định phải là người có máu mặt, nhân vật cấp bậc như Vô Danh, Vô Định. Không những như thế, nàng còn muốn mời hết tất cả các Thiên Tôn đến!

Đại điển song tu của nàng nhất định phải long trọng hơn đại điển song tu của Ninh Vũ Điệp gấp ngàn lần, gấp vạn lần...

Về cái danh hiệu Thiên Tôn, sau khi bái Vô Định lão nhân làm sư phụ thì nàng mới biết được. Thật ra nàng không ý thức được nhân vật cấp bậc Thiên Tôn là gì. Nếu để cho nhóm sinh linh trên Thượng Giới nghe được thì sợ rằng bọn họ sẽ phải sợ hãi một phen trước sự tưởng tượng của nàng.

“Đương nhiên sẽ không bỏ cuộc!”

Nghỉ ngơi một lúc, La Chinh lại một lần nữa cất bước.

Mặc dù con đường này không có nguy hiểm, nhưng lại là con đường khảo nghiệm tốn sức nhất của La Chinh. Dù thì sao mỗi bước đi La Chinh đều phải cưỡng ép bản thân đến cực hạn. Nơi này có hơn ba nghìn dấu chân, La Chinh phải cưỡng ép mình đến ba nghìn lần.

Cho dù là thánh khí thì cứ nghiền ép lặp đi lặp lại như thế này, chỉ sợ cũng phải biến thành cám...