Bách Luyện Thành Thần

Chương 967





Nhưng con đường vừa đi vẫn phải dùng hai từ “thê thảm” mới có thể hình dung.

Đi được nửa đường, thời gian La Chinh dừng lại nghỉ ngơi càng dài hơn. Di chuyển bước chân cũng càng tốn sức hơn, dường như hơn phân nửa thời gian hắn chỉ dùng để nghỉ ngơi!

Cũng may là con đường này không hạn chế về thời gian. Sau khi đi được hai nghìn bước, thời gian mỗi lần nghỉ ngơi của La Chinh đã lên đến mấy canh giờ.

Sau hai nghìn năm trăm bước, cứ mỗi một trăm bước, thời gian hắn cần nghỉ ngơi phải mất tới một ngày một đêm.

Tính kiên nhẫn của ba cô gái cực kỳ tốt. Dù sao thì có thể đi theo phu quân chính là một chuyện vui đối với các nàng,3nên có ở đâu thì cũng vậy thôi.

Về phần A Phúc và tiên trong sách, thời gian bọn họ tồn tại cũng đã quá lâu rồi, nên chút thời gian đó đối với bọn họ chẳng khác gì một cái nháy mắt của phàm nhân.

Mỗi ngày một trăm bước.

Bảy trăm bước còn lại, La Chinh phải đi mất bảy ngày.

Sau bảy ngày, rốt cuộc chân phải của La Chinh cũng đặt lên được dấu chân cuối cùng...

Cùng lúc đó, phía sau La Chinh đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng.

Ở điểm xuất phát của những dấu chân kia có một bóng người mờ ảo xuất hiện. Bóng người đó đi theo những dấu chân mà La Chinh đã bước qua. Hơn ba nghìn bước chân, vậy mà chỉ một cái nháy mắt là đã đến0nơi, sượt qua người La Chinh, đi thẳng đến quyển sách kia.

Sau khi bóng người đó đến trước quyển sách, tay ông ta nhẹ nhàng lật quyển sách ra. Một quyển sách vốn không thể lật ra được bỗng nhiên lại mở ra.

“Mở ra rồi!” Tiên trong sách nhìn bóng người này: “Chẳng lẽ là chủ nhân?”

A Phúc cũng nhìn chằm chằm bóng người kia một lúc lâu, nhưng không nhận ra có phải hay không: “Có lẽ phải, có lẽ không phải...” Bóng người kia quá mơ hồ, không thể phân biệt được, có lẽ chỉ là một cái bóng do chủ nhân để lại.

Ngay khi quyển sách được mở ra, mọi người nhìn thấy có một cánh cửa ở ngay trang thứ nhất!

Đó là một cánh cửa được vẽ trên quyển sách, rất sinh5động, nhưng dù sao cũng chỉ là một bức vẽ mà thôi.

Đúng vào lúc này, bóng người kia lại bước đến trước trang giấy có cánh cửa đó, đưa tay sờ vào cánh cửa. Mọi người chỉ thấy cánh cửa bị ông ta nhẹ nhàng đẩy ra. Bức tranh tự động di chuyển, cánh cửa vốn đang đóng chặt cứ như vậy mà mở ra.

“Chơi hay thật, bức tranh biết động đậy kìa.” Khê Ấu Cầm cười nói.

Ninh Vũ Điệp liếc nhìn Khê Ấu Cầm một cái. Mặc dù nàng cũng cảm thấy nó rất thần kỳ, nhưng nha đầu này lại nói thêm một chữ “chơi”, nên nàng nghe xong lại không hài lòng. Để mở ra được cánh cửa này, La Chinh đã phải tốn quá nhiều khí lực.

Sau khi cánh cửa trên bức4tranh được mở ra, bên trong xuất hiện một không gian màu đen. Bóng người kia bước vào đó. Ngay khi ông ta bước vào, ông ta đưa tay ra chỉ vào La Chinh.

“Bảo ta vào sao?” La Chinh nhướng mày.

Bóng người kia nhẹ gật đầu.

La Chinh không do dự, bước thẳng theo bóng người kia vào trong cánh cửa.

“Ta cũng vào!” Khê Ấu Cầm cười nói.

“Tuyệt đối không được!” Tiên trong sách bên cạnh vội vàng can ngăn.

“Muốn chết sao?” Ninh Vũ Điệp cũng tức giận. Đương nhiên Tiên Phủ không có gì nguy hiểm, nhưng khắp nơi đều rất quỷ dị. La Chinh phải đi qua con đường này mới có tư cách tiến vào. Khê Ấu Cầm xông vào như thế, nghĩ cũng biết kết cục thế nào rồi!

Khê Ấu Cầm tặc lưỡi:9“Đùa một chút thôi mà!”

Ninh Vũ Điệp trừng mắt, không thèm quan tâm tới Khê Ấu Cầm nữa. Còn Tô Linh Vận, nàng chỉ ở bên cạnh hé miệng cười trộm.

La Chinh đi theo bóng người kia tiến vào hình vẽ cánh cửa. Vừa rảo bước tiến lên, bên trong quả thật có một không gian khác. Nhưng khi La Chinh vừa mới tiến vào bên trong, bức tranh lại chuyển động, cánh cửa đang rộng mở từ từ đóng lại.

Khi cánh cửa đóng lại, ánh sáng đằng sau cũng lập tức biến mất. Cả người La Chinh chìm trong bóng tối, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đúng lúc La Chinh còn đang do dự thì một giọng nói vang lên: “Có thể bước qua được con đường của ta, nghị lực của ngươi rất cao. Nhưng ngươi cũng không biết bên trong cuốn sách này có gì, vậy rốt cuộc điều gì đã giúp ngươi vượt qua con đường này?”

Bỗng nhiên nghe được câu hỏi như vậy, La Chinh hơi sửng sốt. Vấn đề này khá khó. Suy nghĩ một chút, La Chinh liền cười nói: “Ta nghĩ, con đường này khó đi như vậy, phần thưởng chắc sẽ không tệ…”

“Thẳng thắn! Lão phu thích, ha ha ha!”

Trong tiếng cười cuồng loạn ấy, màu đen xung quanh bỗng biến mất, thay vào đó là ánh sáng bảy màu. Từng luồng ánh sáng chầm chậm di chuyển, phác họa ra vô số hình vẽ không theo quy tắc. Bóng người mở ra quyển sách đang đứng trước mặt La Chinh.

“Môn công pháp mà lão phu sáng tạo ra này, phải tu luyện trước khi đột phá Thần Hải Cảnh. Bởi một khi đan điền đã tạo ra biển chân nguyên, hình thức ban đầu của thế giới trong cơ thể cũng bắt đầu được hình thành. Đến lúc đó, lại lấy hỗn độn để đổi với chân nguyên thì muộn rồi...” Bóng người kia thản nhiên nói.

Quả nhiên...

Kiến thức của tiên trong sách đúng là vô cùng uyên bác, rất hiểu rõ tính cách của Phủ chủ.

Tiên trong sách biết Phủ chủ đã tốn thời gian tạo ra một bản công pháp, nhưng lại không thể tu luyện được bản công pháp đó. Chỉ có điều, tiên trong sách cũng không biết vì sao Phủ chủ lại không tu luyện được.

Thì ra, tiền đề của môn công pháp này chính là không được mở ra thế giới trong cơ thể.

Cường giả Sinh Tử Cảnh bắt đầu hóa lỏng đan điền, đến Thần Hải Cảnh mới hình thành biển chân nguyên. Khi La Chinh còn ở Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, chân nguyên đã bắt đầu hóa lỏng. Khi đột phá đến Sinh Tử Cảnh, thậm chí nó còn bắt đầu cô đọng lại. Nhưng hắn vẫn chưa đột phá Thần Hải Cảnh, nên chưa hình thành thế giới trong cơ thể.

“Nhưng môn công pháp lão phu sáng tạo ra này cũng chỉ là một suy đoán. Nói cho cùng thì công pháp này thật ra chỉ là một hình thức ban đầu mà thôi. Chỉ sợ con đường tu luyện tiếp theo, bản thân ngươi phải tự mình lĩnh ngộ và tìm tòi. Rất có thể... điểm cuối của bản công pháp này là một con đường chết, hoặc một ngõ cụt, nhưng cũng có khả năng nó sẽ mở ra một con đường mới, ngươi có dám tu luyện không?” Bóng người kia hỏi La Chinh.

Nghe ý của Phủ chủ thì ông ta cũng chưa biên soạn hoàn chỉnh bản công pháp này, mà chỉ dựa vào kiến thức uyên bác của mình để suy diễn ra. Cho đến lúc này, bản thân ông ta cũng chưa tu luyện thành công...

Công pháp như vậy, trong vũ trụ này có rất nhiều, thậm chí ở Trung Vực, Đông Vực cũng tồn tại không ít.

Nói trắng ra, đây chỉ là một khái niệm mà thôi!

Ví dụ như ở Trung Vực, có người đưa ra khái niệm “Sao Rèn Thể”. Khái niệm này có thể chính xác. Như Sao Chiến Thể của La Chinh, dẫn sức mạnh của các ngôi sao để rèn luyện cơ thể. Như vậy việc rèn thể không phải là không có khả năng. Nhưng điều này không thể nói võ giả Trung Vực đó có thể soạn ra được loại thần võ tối cao như Sao Chiến Thể.

Khái niệm và hiện thực có chênh lệch rất lớn. Sự chênh lệch rất lớn đó của nó đủ để chúng tách biệt với nhau...

Đương nhiên, chênh lệch giữa người Trung Vực và vị Phủ chủ này không hề nhỏ. Vị Phủ chủ có bản lĩnh cao cường, là siêu việt trong vũ trụ này, thậm chí còn có khả năng siêu việt trong cả Thiên Đạo, người bình thường không thể nào với tới. Khái niệm mà ông ta suy luận ra được từ phán đoán của mình, tất nhiên đáng tin cậy hơn nhiều.

Từ lời nói của ông ta, La Chinh cũng nhận ra được sự tự tin mãnh liệt.

Vì thế, hắn không chút do dự, gật đầu nói: “Dám!”

Bóng người kia cười một tiếng: “Rất tốt, vậy ngươi quỳ xuống đi!”

“Quỳ xuống?” La Chinh nhíu mày.

Thấy biểu hiện của hắn, bóng người kia bật cười: “Không muốn sao? Muốn tu luyện truyền thừa của ta, vậy mà ngay cả bái sư cũng không muốn?”

Bái sư...

Từ lúc La Chinh bước chân vào võ đạo đến nay, hắn chưa từng có một sư phụ đúng nghĩa.

Tô Linh Vận là đạo sư của La Chinh, nhưng cũng không phải sư phụ chính thức. Ninh Vũ Điệp là Điện chủ Vân Điện, La Chinh cùng lắm cũng chỉ là thuộc hạ của nàng...

La Chinh chưa từng nghĩ đến, khi hắn bước vào quyển sách này lại phải bái sư, nên nhất thời có chút do dự.

“Ha ha ha... Ta cũng không ngờ có một ngày ta nhận đệ tử mà đối phương lại do dự không chịu bái sư.” Bóng người kia cười xong lại nói: “Chẳng lẽ còn muốn ta xin ngươi?”