Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp không biết La Chinh đã không còn đau đớn gì nữa. Thấy La Chinh đứng lên, bàn tay đang đánh đàn của Khê Ấu Cầm khẽ run lên, còn Ninh Vũ Điệp ở bên cạnh lại hỏi: “Phu quân có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
La Chinh khẽ lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, biểu hiện cực kỳ khó chịu: “Ta... ta chỉ sợ không qua được...”
Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm biến sắc. Cách đó không xa, Tô Linh Vận đang cầm bùa bình an định cầu phúc cho La Chinh cũng cuống quýt ném xuống, chạy về phía hắn.
Cả ba cô gái đều cảm thấy rất lo lắng, vây quanh La Chinh. Đúng lúc này, La Chinh dang rộng cánh tay, ôm cả ba vào lòng. Nghe Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận3“á” lên một tiếng, La Chinh cười to, ôm cả ba phóng lên trời, trực tiếp nhảy từ sân vườn trong Băng Cung lên giữa không trung.
Nhìn thấy La Chinh như vậy, làm sao ba cô gái lại không biết La Chinh đã khỏi hẳn.
Gương mặt Tô Linh Vận hiện lên vẻ vui mừng, nhưng bị La Chinh ôm vào lòng như vậy, nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng. Về phần Khê Ấu Cầm, nàng dùng bàn tay trắng như phấn của mình đánh La Chinh vài cái, mắng La Chinh quá xấu xa. Còn Ninh Vũ Điệp thì giận dữ trừng mắt với La Chinh. Bởi vì khó chịu nên khí lạnh trong cơ thể nàng tỏa ra ngoài.
“Này, ta chết cóng mất.” Khê Ấu Cầm bất mãn nói.
Ba cô gái được La Chinh ôm, cả ba đều chen chúc một chỗ. Ninh Vũ Điệp thả0ra khí lạnh, tất nhiên Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm lãnh đủ.
Ninh Vũ Điệp hừ một tiếng, thân hình giống như một con cá linh hoạt, chui ra khỏi vòng tay La Chinh, bay về Băng Cung của mình.
Mấy tháng qua, cũng có thể coi ba cô gái này sống hòa thuận với nhau, nhưng sau khi La Chinh hồi phục thì lại lập tức trở về nguyên hình. Dù sao thì sự ghen tuông giữa phụ nữ với nhau cùng lắm cũng chỉ có thể kiềm chế, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn.
La Chinh cười khổ, buông Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận ra, một mình tiến vào Băng Cung an ủi Ninh Vũ Điệp.
Buổi tối, sau khi tắm rửa thay quần áo, La Chinh ngồi một mình trên một đài cao trong Vân Điện. Sau khi trải qua nỗi đau cực5hạn này, La Chinh cũng không rõ trong đan điền của mình đã biến đổi thế nào. Hắn an ủi Ninh Vũ Điệp thật lâu mới có thể khiến nàng nín khóc mà cười, ngay cả hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Bây giờ, La Chinh muốn tranh thủ thời gian để kiểm tra sự thay đổi trong cơ thể của hắn.
Sau khi ngồi khoanh chân lại, La Chinh đưa cảm giác của mình chìm vào trong đan điền. Trong nháy mắt hắn tiến vào cơ thể, gương mặt của hắn lập tức kinh sợ.
Trước đây, trong đan điền của La Chinh tràn ngập chân nguyên bị hóa lỏng. Chân nguyên của La Chinh tương đối đặc biệt, sau khi hóa lỏng thì nó trở nên sền sệt. Nhưng bây giờ, hắn phát hiện ra chân nguyên trong đan điền của hắn đã hoàn toàn biến mất!
Trong4cơ thể của hắn, thậm chí không còn một chút chân nguyên nào, thay vào đó là từng luồng khí hỗn độn, mờ mịt.
“Thành công rồi sao? Thật sự có thể dùng khí hỗn độn để thay thế chân nguyên?” La Chinh lẩm bẩm.
Lúc này, Thanh Long mới lên tiếng: “Khí hỗn độn... Ha ha, vậy mà cái vị vượt trên cả Thiên Đạo này thật sự có thể làm được. Lấy đan điền để đoạt tạo hóa của thiên địa, cung cấp cho mình tu luyện. Đây chính là quy luật thép bên trong vũ trụ, ngay cả đám Thiên Tôn cũng không thể vượt qua được quy luật này. Không ngờ La Chinh ngươi lại có thể tu luyện được môn công pháp kỳ lạ này. Đúng là khó mà đoán trước được.” Nói xong, Thanh Long cũng không nhịn được mà lắc đầu.
La Chinh9nghi hoặc hỏi: “Nhưng dựa theo cấp độ tu luyện của võ giả, chúng ta sẽ hóa lỏng chân nguyên ở Sinh Tử Cảnh, mở ra một vùng biển ở Thần Hải Cảnh. Đến Thần Cực Cảnh thì bắt đầu ngưng kết chân nguyên, tạo thành sinh linh bên trong cơ thể. Bây giờ khí hỗn độn đã thay thế chân nguyên, ta làm thế nào...”
Thanh Long lắc đầu nói: “Chuyện này chưa từng xảy ra, đã vượt ra khỏi năng lực phân tích của ta. Ta làm sao có thể trả lời ngươi?”
Đừng nói là Thanh Long không có cách nào để trả lời La Chinh, chỉ sợ ngay cả Phủ chủ, người đã suy diễn ra bí thuật Hỗn Độn này cũng không thể trả lời được, bởi vì ông chưa bao giờ tu luyện bí thuật Hỗn Độn, công pháp này hoàn toàn là suy diễn mà ra. Tương lai La Chinh có thể đi đến bước nào, ngay cả ông trời cũng chưa chắc tính được.
Nhưng Thanh Long lại nói tiếp: “Không những khí hỗn độn này, những thứ tồn tại bên ngoài vũ trụ đều cực kỳ nguy hiểm với tất cả các sinh linh trong vũ trụ. Trong truyền thuyết, vạn vật đều là do hỗn độn tạo thành. Vậy mà ngươi có thể đặt hỗn độn vào đan điền, tất nhiên là không bình thường. Chẳng qua, khí hỗn độn thật sự có thể thay thế chân nguyên sao?”
Võ giả luyện ra chân nguyên trong đan điền là để thi triển công pháp...
Chân nguyên trong cơ thể của La Chinh đã biến mất, thay vào đó là khí hỗn độn. Nói cách khác, những công pháp mà La Chinh đã từng tu luyện đều không còn phù hợp nữa?
Nghe Thanh Long hỏi vậy, trong lòng La Chinh liền giật thót một cái. Thanh Long nói rất có lý.
Nghĩ đến đây, La Chinh bỗng nhiên vận chuyển đan điền dựa theo phương thức trước đây hắn vẫn dùng, lợi dụng kinh mạch để rút chân nguyên ra khỏi cơ thể. Nhưng bây giờ, thứ rút ra không còn là chân nguyên nữa mà là khí hỗn độn.
Khi khí hỗn độn đi qua kinh mạch của hắn, cơn đau dữ dội lập tức truyền đến.
“Vẫn còn sao?”
La Chinh cắn răng, gương mặt hiện lên sự bi phẫn. Cố gắng cả nửa năm mới vượt qua được, chẳng lẽ bây giờ nỗi đau đớn ấy lại dời vị trí, bắt đầu khảo nghiệm kinh mạch của hắn?
Cũng may, đau đớn chỉ kéo dài mấy giây rồi biến mất. Ngay sau đó, La Chinh vận chuyển chân nguyên, nhẹ nhàng đánh về phía trước. Một luồng khí hỗn độn tuôn trào ra từ bàn tay của hắn.
“Quy tắc hệ Hỏa...”
La Chinh chưa từng tu luyện công pháp hệ Hỏa, nhưng đối với hắn thì kích hoạt quy tắc hệ Hỏa là chuyện rất dễ dàng.
“Ầm ầm...”
Bởi vì là buổi tối, không khí yên lặng như tờ, chỉ có đám võ giả Vân Điện là tu luyện không biết ngày đêm, còn lại đại đa số người dân thành Vân Hải đều đã ngủ say.
Chính vào lúc này, một tiếng nổ thật lớn vang lên trong màn đêm đã đánh thức tất cả mọi người. Cùng lúc đó, bọn họ đều nghẹn họng nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng chỉ mới canh ba, người đi tuần đêm vừa mới đánh kẻng, tại sao trời đã sáng rồi?
Chỉ cần ngẩng đầu lên, mọi người sẽ nhìn thấy một mặt trời thật lớn xuất hiện trên bầu trời, chiếu rọi xung quanh, sáng như ban ngày.
La Chinh chỉ căn cứ vào quy tắc hệ Hỏa tầng thứ nhất, tiện tay đánh ra một quả cầu lửa. Hắn hoàn toàn không ngờ uy lực lại lớn đến như vậy. Quả cầu lửa khuếch tán ra xung quanh, cuối cùng bị “Ánh Nước Tràn Đầy” bao lại bên trong. Từ bên ngoài nhìn vào, chẳng khác nào một mặt trời.
“Thật, thật… uy lực thật lớn...” Sắc mặt La Chinh cũng thay đổi.
Cũng may hắn ném quả cầu lửa lên trời, mặc dù tia lửa của nó đốt cháy không ít khu vực trong Vân Điện, nhưng cũng không gây tổn thương đến người khác. Ngọn lửa nổ tung, kéo dài một hai nhịp thở rồi biến mất, chỉ có điều nó đã hại không ít người trong Vân Điện phải chạy ra cứu hỏa...
Hỗn độn hóa Âm Dương, Âm Dương hóa vạn vật. La Chinh bắt đầu trầm tư.
Võ giả tu luyện chân nguyên chính là đoạt tạo hóa của thiên địa. Còn thứ mà La Chinh đoạt lại không phải là tạo hóa thiên địa, mà là tạo hóa hỗn độn...
Vừa nãy, hắn chỉ thông qua khí hỗn độn để thúc giục quy tắc hệ Hỏa. Nếu thi triển bí thuật Hỗn Độn của sư phụ, chẳng phải uy lực càng kinh khủng hơn sao? Với lại, nếu La Chinh khống chế khí hỗn độn ngày càng thuần thục, chưa chắc đã bị giới hạn trong suy diễn của sư phụ.
Dù sao sư phụ suy diễn ra bí thuật Hỗn Độn, nhưng bản thân lại không tu luyện. Bây giờ La Chinh đã thay thế chân nguyên bằng khí hỗn độn trong cơ thể, ngày sau hắn sẽ vượt qua được giới hạn của sư phụ, tự sáng tạo ra công pháp của mình.
Nghĩ đến đây, làm sao La Chinh không kích động cho được? Mặc dù con đường này chưa từng có ai đi, nếu La Chinh chỉ dựa vào bản thân thì nhất định sẽ rất gian nan. Nhưng hắn tin rằng, một khi đi hết được con đường này thì chắc hẳn hắn sẽ mở ra được một thời đại mới.