Khi La Chinh tu luyện kiếm pháp, hắn đã từng sáng tạo ra “Vô Thức”. Bí thuật Hỗn Độn mà sư phụ truyền cho hắn giống như một điểm xuất phát của thành công, mà để thành công thì La Chinh phải tự mình bước đi. Hắn tin con đường này rất gian khổ, nhưng hắn cũng tin cuối con đường đó sẽ là một quang cảnh tuyệt đẹp.
Quả cầu lửa kia kinh động đến người trong Vân Điện. Nhưng khi mọi người biết là do La Chinh tu luyện tạo thành thì cũng không nói gì nữa.
Thật ra, thân phận của La Chinh ở Vân Điện vẫn như lúc trước, là đệ tử của Tinh Anh Đường. Sau khi rời khỏi Vân Điện, La Chinh vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, chưa từng nhớ đến thân phận này. Nhưng bây giờ hắn chính là3người đứng đầu Trung Vực, lại là phu quân của Điện chủ Vân Điện, địa vị đã siêu cao rồi...
Chuyến trở về Đông Vực lần này xem như đã hoàn thành tâm nguyện của La Chinh. Trong khoảng thời gian ở Vân Điện, tất cả đều không xảy ra chuyện gì.
Ngoài việc tu luyện thì còn có thêm ba mỹ nữ làm bạn, ngày ngày ung dung thoải mái. Đương nhiên, giữa ba cô gái vẫn còn chút mâu thuẫn...
Khê Ấu Cầm vẫn tiếp tục vô tư tới mức không tim không phổi, ngoài đùa với rồng tổ ra thì phần lớn thời gian đều dính lấy La Chinh. Về phần tu luyện, nàng ta hoàn toàn không biết cái gì gọi là tu luyện. Nhiều thời gian rảnh như thế, cộng thêm tài nguyên Vân Điện cung cấp, lẽ ra với thiên phú của0Khê Ấu Cầm thì phải thăng cấp rồi.
Nhưng tu vi của Khê Ấu Cầm vẫn dừng ở Thần Đan Cảnh, lại còn là Thần Đan Cảnh sơ kỳ, chẳng hề tiến bộ chút nào.
Thật ra, trong lòng La Chinh vẫn còn tồn tại chút nghi hoặc đối với Khê Ấu Cầm. Ở đại điển song tu, ông lão Thiên Vị tộc đã nói gì với Khê Ấu Cầm? Để điều tra chân tướng, La Chinh từng vận dụng ý chí thế giới để tìm kiếm ký ức, nhưng điều kỳ lạ là La Chinh lại không thể điều tra ra.
Ông lão đó là người từ bên ngoài tới, không phải người của Đại Thế Giới này, nên không thể điều tra ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng Khê Ấu Cầm là người lớn lên ở Trung Vực, vậy mà lại không điều tra ra,5đúng là có chút kỳ lạ. La Chinh chỉ có thể đoán, ông lão kia đã dùng phương thức đại thần thông nào đó để che giấu, dẫn đến ký ức của Đại Thế Giới bị khuyết.
La Chinh tiếp tục lục soát trong ý chí thế giới. Hắn phát hiện, đêm hôm đó Khê Ấu Cầm đã từng biến mất khỏi Vân Điện, hẳn là nàng đã tiến vào Tử Cực giới. Nhưng vì sao nàng lại tiến vào Tử Cực giới? Rốt cuộc trong Tử Cực giới đã xảy ra chuyện gì, La Chinh hoàn toàn không biết. Dù sao thì ký ức cũng chỉ có phạm vi trong Đại Thế Giới này mà thôi...
Xem trộm chuyện riêng của Khê Ấu Cầm không phải là ý của La Chinh. Nhưng hắn biết Khê Ấu Cầm khá ngốc nghếch ở một số phương diện, nếu4bị người ta lừa gạt thì sẽ là vấn đề rất lớn. Vì là chuyện riêng của nàng, nên La Chinh cũng không tiện mở miệng hỏi thẳng, hơn nữa Khê Ấu Cầm đã sớm có đề phòng, không chịu nói, La Chinh cũng không còn cách nào.
Về phần Tô Linh Vận và Ninh Vũ Điệp, hai nàng đều vô cùng nỗ lực.
Ngoài việc xử lý chính vụ của Vân Điện, thời gian còn lại Ninh Vũ Điệp cũng chỉ dành để tu luyện. Nhưng đối với chuyện Khê Ấu Cầm suốt ngày cứ dính lấy La Chinh, nàng cũng phê bình một cách tế nhị. Đáng tiếc, Khê Ấu Cầm không phải là đệ tử Vân Điện, việc nàng có chuyên tâm tu luyện hay không, Ninh Vũ Điệp cũng không tiện xen vào...
Điều làm cho La Chinh kinh ngạc nhất chính là Tô9Linh Vận.
Sau khi tiến vào Vân Điện, Tô Linh Vận là người chăm chỉ nhất. Sau khi chọn được một bộ công pháp trong Tiên Phủ xong, cả ngày nàng đều ở trong mật thất Vân Điện, đắm chìm trong tu luyện.
Trong nửa năm La Chinh bị khí hỗn độn tàn phá, tu vi của Tô Linh Vận đã liên tiếp tăng lên mấy tầng, từ Chiếu Thần Cảnh tứ trọng nhảy lên Chiếu Thần Cảnh bát trọng. Cách đây không lâu, tu vi của Tô Linh Vận đã đạt đến Chiếu Thần Chung Cực, sắp đuổi kịp Khê Ấu Cầm rồi.
Tu vi của La Chinh cũng ngày càng tăng lên. Không lâu sau, La Chinh đã trải qua Sinh Tử Kiếp lần thứ hai. Lần này, khí thế của Sinh Tử Kiếp rất hung hãn, nhưng hắn đã có thể chuyển dời sức mạnh lên đá Nguyên Từ Thần, thế nên tiểu Thiên Kiếp lần này đối với La Chinh cũng không tính là khảo nghiệm gì.
Nhưng hắn vẫn đề phòng con mắt màu đen kia.
Nếu con mắt màu đen kia phát hiện hắn ra không chết, vẫn muốn tiêu diệt hắn, vậy hắn thật sự cũng không có cách nào để đối phó.
Lần trước, hắn đánh đổi năm trăm vạn ngọn núi mới thoát khỏi một kích nó tiện tay đánh ra. Hắn chắc chắn rằng, nếu con mắt đen đó nghiêm túc thì việc giết hắn chỉ là một chuyện rất dễ dàng. Đại Thế Giới còn thì La Chinh còn. Nhưng vấn đề là, nếu tên kia muốn hủy diệt toàn bộ Đại Thế Giới này thì cũng không phải việc gì khó.
Cũng may, trong quá trình độ Sinh Tử Kiếp lần hai, con mắt đen này không xuất hiện. Mặc dù tiểu Thiên Kiếp có thanh thế rất lớn, nhưng La Chinh cũng không cần hao phí quá nhiều sức lực đã có thể vượt qua.
Sau khi uống viên đan dược mà ông lão Thiên Vị tộc tặng cho, tốc độ gia tăng tu vi của La Chinh đã lên một giai đoạn mới.
Nửa năm sau khi vượt qua được Sinh Tử Kiếp lần hai, Sinh Tử Kiếp lần ba lại giáng xuống...
Trong khoảng thời gian này, Trung Vực đã xảy ra một số chuyện thú vị. Thiên tài các nơi xuất hiện càng lúc càng nhiều. Thiên tài cùng lứa với La Chinh cũng đã tìm được vị trí cho riêng mình.
Ví dụ như Hoa Thiên Mệnh, chỉ mới hai mươi tuổi đã vinh dự trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất Vân Điện, Thiên Kiếm mà hắn lĩnh ngộ cũng càng lúc càng kinh khủng. Với thiên phú của hắn, cứ thế tiếp tục tu luyện thì có lẽ hắn sẽ có tư cách tranh vị trí Điện chủ đời tiếp theo. Ninh Vũ Điệp đã từng đề cập với La Chinh chuyện này. Nàng biết La Chinh chuẩn bị phi thăng, trong lòng tất nhiên cũng đã có dự định đi theo phu quân của mình. Mặc dù tốc độ tu luyện của Ninh Vũ Điệp không có khả năng đuổi kịp La Chinh, nhưng nàng sẽ không từ bỏ.
Nếu chẳng may sau này nàng cũng phi thăng, tất nhiên nàng hy vọng Vân Điện sẽ có người kế vị. Cho dù là từ nhân phẩm, tính cách hay thiên phú thì Hoa Thiên Mệnh đều xứng đáng là người được chọn. Đương nhiên, thiên tài Vân Điện không chỉ có một mình Hoa Thiên Mệnh, muốn lên làm Điện chủ thì còn cần khiêu chiến với những thiên tài khác.
Sau khi nhóm thiên tài như La Chinh xuất thế, võ đạo Trung Vực ngày càng phồn vinh, hưng thịnh. Mặc dù vẫn không cách nào so với tứ đại thần quốc, nhưng cũng đã vượt xa Trung Vực trong quá khứ rồi.
Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán, Hắc Sơn Tông và Hư Linh Tông đang xây dựng lại cũng ra sức bồi dưỡng hậu bối. Sau này, Trung Vực xuất hiện nhiều thiên tài cấp Thần như thế, theo thời gian dần trôi, chắc hẳn sẽ sinh ra mấy vị đại năng Thần Hải Cảnh.
Cả ngày nay, La Chinh cầm lệnh bài chữ Cấn trong tay. Sau khi có được lệnh bài chữ Cấn này, La Chinh vẫn chưa từng sử dụng, nên cũng không rõ nguyên lý của lệnh bài này là gì.
Trong nháy mắt La Chinh kích hoạt lệnh bài chữ Cấn, hắn đã hiểu ra. Bởi trước mặt hắn xuất hiện một tòa Tiên Phủ.
Nhìn thấy Tiên Phủ ở trước mắt, La Chinh cũng cảm thấy kỳ lạ. Tiên Phủ này giống hệt Tiên Phủ trong núi Cửu Âm của sư phụ, nhưng lại cực kỳ nhỏ. Đặt trước mặt La Chinh, nó chỉ giống như một hình chiếu, chỉ có điều nhìn lại rất thật.
Khi La Chinh bước vào tòa Tiên Phủ này, cả người hắn lập tức xuất hiện bên trong Tiên Phủ thực sự. Mà trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình bị thu nhỏ đi vô số lần, bởi tất cả mọi thứ xung quanh đều to lớn vô cùng. Nhưng thật ra hắn không bị thu nhỏ, chẳng qua sau khi từ tòa Tiên Phủ nhỏ tiến vào tòa Tiên Phủ thật, Tiên Phủ bỗng biến lớn nên khiến hắn có ảo giác mà thôi.
“Thì ra lệnh bài chữ Cấn này có thể sử dụng như vậy.” Đứng ở cổng Tiên Phủ, La Chinh mỉm cười. Nếu sau này có gặp phải phiền phức gì, hắn có thể trốn vào trong Tiên Phủ.
Hắn tiến vào Tiên Phủ thông qua lệnh bài chứ Cấn, sau đó hắn tiếp tục đi đến Tàng Thư Các.
Giá trị của Tiên Phủ thật sự quá lớn. Đáng tiếc, bây giờ La Chinh chỉ có quyền tiến vào Tàng Thư Các. Nhưng chỉ một Tàng Thư Các thôi cũng đã mang lại cho La Chinh lợi ích vô cùng lớn rồi.
Lần này, hắn không tìm kiếm công pháp mà là góp nhặt tư liệu, ví dụ như sách về luyện khí, về vẽ thần văn.
Mặc dù tiên trong sách vẫn lải nhải bên tai hắn, giới thiệu cho hắn một số quyển sách, nhưng La Chinh vẫn tự mình lật xem rất nhiều. Tuy nhiên, trong một quyển sách, La Chinh lại vô tình thu được một tin tức liên quan đến núi Nguyên Từ Thần.
Thì ra có thể lấy được núi Nguyên Từ Thần.
Núi Nguyên Từ Thần ẩn chứa sức mạnh ngũ hành, không phải vàng, không phải đá, nhưng lại cực kỳ kiên cố, đao kiếm không thể làm tổn hại được.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên dù cả một ngọn núi Nguyên Từ Thần ném ở nơi đó mà chẳng ai trong tứ đại thần quốc có ý đồ với nó.