Một đêm cứ như vậy trôi qua. Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa mới nhô lên,trong núi vẫn còn tràn ngập sương trắng.Ở phía chân trời Đột nhiên xuất hiện hai đạo kinh hồng đang hướng về nơi này bay tới.Hào quang thu liễm lộ ra hai lão giả ngoài năm mươi tuổi có màu tóc bất đồng. Bên trái là một lão già nhưng vẫn còn tráng kiện, trên mặt không một nếp nhăn, chỉ có khóe mắt lộ chút tang thương.Xem ra người này cũng từng trải qua nhiều mưa gió. Còn lão giả bên phải thì đầu đầy tóc bạc.Lông mi cùng chòm râu trắng như tuyết.mặt đầy nếp nhăn tựa như vỏ cây vậy.Có lẽ công pháp tu luyện của gã này không có hiệu quả trú nhan nên dung mạo của hắn mới "già cỗi" như thế. Điều đó cũng không có gì kỳ quái, dù sao rất nhiều nam tu sĩ căn bản là không quan tâm đến dung mạo của mình a. Hiện tại,hai người đã bay tới khoảng không trên sơn cốc,khi nhìn xuống cảnh tượng đổ náy phía dưới thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. "Mộ Dung huynh, ngươi nói Hỏa Vân lão quái độ kiếp thất bại nên đã vẫn lạc, việc này là thực sao?" thanh âm hắc phát lão giả truyền vào tai,trên mặt hắn mang theo vài phần âm tình bất định.Dù sao Hỏa Vân tôn giả là loại người tiếng xấu lan xa, tính cách lão cực kỳ cổ quái.Kẻ nào dám xông vào lãnh địa của hắn mà bị bắt được,sẽ phải chịu nỗi khổ rút gân lột da a. "Tư Đồ huynh cứ việc yên tâm.Ta biết được chuyện này là do cơ duyên xảo hợp, nhưng tuyệt đối có thể tin được.Huống chi một màn trước mắt này cũng chứng minh cho điều đó.Nơi ở của lão Hỏa Vân đã biến thành một mảnh phế tích , ngoại trừ thiên kiếp ra còn có thứ gì có uy lực như thế nữa. ta nghĩ hơn phân nửa là lão quái vật vẫn lạc rồi. " Trên mặt ngân phát lão giả mang theo vài phần hưng phấn nói. "Dường như uy lực của nguyên khí chi kiếp có chút quá lớn?"Hắc phát lão giả vốn tính cẩn thận, ánh mắt đảo qua phía dưới rồi nói với dọng hồ nghi. Hắn hoài nghi cũng là có căn cứ.Đã qua một đêm mà mặt đất vẫn nóng chảy như cũ .Bọn hắn ở giữa không trung mà còn cảm nhận được hơi nóng hầm hập phả vào mặt. Nhất là cái động sâu không thấy đáy ở phía trước kia.Từ nơi đó tỏa ra nhiệt độ kinh người,phàm nhân mà ở gần chắc sẽ biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. "Cái này... Có lẽ vậy,bất quá chúng ta đều là Nguyên Anh hậu kỳ. Uy lực nguyên khí chi kiếp của Động Huyền Kỳ rốt cục như thế nào,chúng ta còn chưa tận mắt nhìn thấy.Những gì ghi trên điển tịch có lẽ chỉ là ghi nhầm,đồn bậy chứ thực ra uy lực của nó là phải như thế này. " Lời giải thích này cũng không tính là cưỡng từ đoạt lý,bất quá trong lòng hắc phát lão giả vẫn tràn đầy nghi hoặc :"Có lẽ thế, đám đồ tử đồ tôn của Hỏa Vân lão ma cũng không thấy xuất hiện,có khi đều chết cả dưới thiên kiếp rồi cũng nên. " "Không thể nào!Thiên Ngô Sơn rốt cục xảy ra chuyện gì thì không ai biết.Có lẽ lão ma độ kiếp thất bại mà vẫn lạc,đám đệ tử thấy vậy liền "cây đổ bầy khỉ tan"…." "uhm,Có lẽ thế..." "Vậy…, Tư Đồ huynh, tục ngữ nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con, dù sao việc lão ma vẫn lạc là thật.Huống chi chúng ta cũng không phát hiện ra tu tiên giả khác ở phụ cận.Nếu còn không mau tranh thủ thời gian đi tìm bảo vật sót lại của lão ma,đến lúc người khác mò đến thì thêm phiền phức cho chugns ta.Hơn nữa,Hỏa Vân tôn giả nổi tiếng thân gia phong phú,chỉ cần lấy được chút đồ vật còn sót lại của lão ma thì không cần lo thiếu tài nguyên khi bước vào cảnh giới ly hợp nữa rồi,cho dù tu luyện đến Động huyền kỳ cũng thừa sức ấy chứ." Ngân phát lão giả nói đến đây, trên mặt lại hiện lên vẻ hưng phấn. "Lời này không sai, bất quá Mộ Dung huynh vì sao lại nhất định phải tìm ta hợp tác?" trong mắt Hắc phát lão giả lóe tinh mang,chậm rãi nói. "Cái này..." Ngân phát lão giả nghe xong vấn đề này, trên mặt lộ ra vài phần chần chờ. "Tư Đồ huynh nếu không nói, xin thứ cho tại hạ không thể phụng bồi." "Đạo hữu dừng bước." Ngân phát lão giả thở dài: "Kỳ thật cái này cũng không có gì,chỉ là tính cách hỏa vân tôn gia thất thường,lại keo kiệt vô cùng.Hắn thu nạp rất nhiều bảo vật nhưng cũng sợ người khác trộm đi nên đã bố trí một tầng cấm chế đặc thù ở bên ngoài. " " cấm chế Đặc thù, đó là cái gì?" "cấm chế này lợi hại vô cùng, bất quá làm người ta đau đầu nhất lại là không thể dùng sức mạnh để bài trừ.Nếu không, dù cấm chế có bị công phá thì trận pháp bên trong cũng sẽ khởi động, khiến bảo vật bị huỷ." "Thà làm ngọc vỡ chứ không chịu ngói lành, lão già kia thật ngoan độc a." hắc phát lão giả nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ đối với Hỏa Vân lão quái cừu thị vô cùng. "Đúng vậy, nhưng trận pháp này cũng không phải không thể bài trừ.Chỉ cần người có cùng huyết mạch với Hỏa lão quái liền có thể đi vào,sau đó đóng trận pháp lại từ bên trong.Mà thân thế của đạo hữu…ha ha,cũng không cần ta phải nói ra a.Người mặc dù có huyết hải thâm cừu cùng lão quái vật nhưng dù sao cũng là vãn bối trong gia tộc… ." thanh âm Ngân phát lão giả truyền vào tai. "Thì ra là thế.Tình báo của đạo hữu xác thực chứ?" "Tư Đồ huynh yên tâm,tình báo tuyệt không sai.Sau khi đạt được bảo vật, ta và ngươi chia đều,thế nào?" Ngân phát lão giả mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói. Hắc phát lão giả cũng không có lấy lợi thế của mình mà đặt thêm điều kiện gì.Hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa,trên mặt tràn đầy vẻ do dự,tựa hồ có điều gì khó quyết. Thật lâu sau hắn mới thở dài: "Được rồi, ta có thể cùng ngươi hợp tác, bất quá…" "Như thế nào?" " Lát nữa bảo vật thực sự vào tay thì cứ phân chia như ước định.Mộ Dung huynh cũng đừng có khởi dị tâm " Hắc phát lão giả nhàn nhạt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn "Đạo hữu nói đùa, ta và ngươi đều là Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, thần thông bảo vật cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.Huống hồ chúng ta đã tương giao mấy trăm năm,hiểu nhau quá rõ rồi.Tại hạ sao có thể bội bạc được chứ." Ngân phát lão giả gượng cười. "Chỉ hy vọng như thế." Hai người rốt cục đã đạt thành hiệp nghị, chính đang định thương lượng việc đoạt bảo thì dị biến nổi lên. Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho toàn bộ đại địa đều run rẩy.Hai gã tu sĩ nghẹn họng nhìn trân trối,"chẳng lẽ là động đất?" "Mộ Dung huynh, ngươi xem..." thanh âm hắc phát lão giả truyền vào tai, nhưng mới nói được mấy chữ đã phải dừng lại. Ngân phát lão giả cả kinh,vội theo tiếng động mà quay đầu lại, kết quả là ngay lập tức trợn mắt há mồm. Dị biến đến từ cái động đằng kia.Nơi này vốn là chỗ bọn hắn chú ý tới đầu tiên khi vừa mới đến.Nhưng vì đại động sâu không thấy đáy nên nhất thời hai người không thể quan sát được bên dưới có gì.Về phần thần thức cũng không sử dụng được.Ở sâu trong động tràn ngập thiên địa nguyên khí hỗn loạn,điều này ảnh hưởng không nhỏ đến thần thức…. Đương nhiên là nếu thật sự hiếu kỳ ,hai người bọn họ sẽ tự mình đi xuống xem xét.Bất quá bọn hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Tuy bọn hắn mới là Nguyên Anh kỳ, nhưng đạo lý "chết vì tò mò"(*) bọn hắn đương nhiên minh bạch.Trong động có cái gì thì bọn họ không biết nhưng tám chín phần là nguy hiểm chứ chẳng phải bảo vật. Trên mặt hai người đều lộ ra thần sắc cực kì khó coi,nhìn chằm chằm vào nơi sâu hun hút kia.Chỉ sau hơn mười lần hít thở,trước mắt bọn họ chợt xuất hiện một đạo hồng quang . "Trời ạ, đó là cái gì?" Ngân phát lão giả nghẹn ngào kinh hô một tiếng.Nhưng lời còn chưa dứt, nham thạch nóng chảy đã từ bên trong cuồn cuộn phun trào,khói đặc cuồn cuộn,đất đá bắn về bốn phương tám hướng.Cảnh tượng này không khác gì núi lửa đang hoạt động a. Nhưng nơi này rõ ràng không có núi lửa kia mà. Hai gã có chút hoảng sợ.Bọn họ cảm thụ được nhiệt độ chung quanh đang dần nóng lên.Hai người không chút do dự vội tế ra pháp bảo phòng ngự. Dù gì cũng là Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ,loại tràng diện giống như núi lửa bộc phát này vẫn chưa dọa được họ. Nham thạch bất quá chỉ mấy trăm độ,cho dù hơn ngàn độ cũng không thể phá vỡ vòng phòng hộ của hai người.Điều duy nhất khiến bọn họ kinh nghi chính là thứ trong động rốt cuộc là vật gì? Nếu như không phải tham niệm đối với bảo vật của Hỏa Vân tôn giả giữ lại,bọn họ đã vỗ mông chạy khỏi nơi này rồi.Nhưng mà hiện tại lại không thể làm thế, cho dù biết phía trước có nguy hiểm,bọn họ cũng đành kiên trì chờ đợi mà thôi.Cái này gọi là người chết vì tiền,chim chết vì mồi! Nham thạch nóng chảy dâng lên được một lúc nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại,mà càng ngày càng nhiều. Oanh! Đại địa lại run rẩy lần nữa,từ trong động đột nhiên phun ra một vật, bắn xa hơn trăm trượng rồi đập mạnh xuống đất!Chỗ đó vốn có một ngọn núi nhưng ngay khi vật kia va chạm vào liền lập tức sụp đổ.Đá vụn văng khắp nơi. Hai người thấy vậy thì hoảng sợ vô cùng.Sau khi vật ấy được phun ra,nham thạch vẫn tiếp tục dâng lên nhưng so với vừa rồi đã ít hơn rất nhiều. "Mộ Dung huynh…" "Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không được.Đã đến bước này thì chúng ta cứ tiến lên tìm tòi một phen,xem rốt cúc đó là thứ gì." Ngân phát lão giả chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nói. Hắn lựa chọn như vậy đương nhiên là có cái lý của hắn.Nếu như vật kia nguy hiểm thì lúc này muốn tránh đã không kịp,đã như vậy còn không bằng lưu lại tra xét một chút.Tục ngữ nói:nhát gan chết đói,lớn mật chết no. Tu tiên giới cho tới bây giờ đều là nguy cơ cùng kỳ ngộ song hành, có khi đó là dị bảo xuất thế cũng nên. Trong nội tâm nghĩ vậy, ánh mắt ngân phát lão giả lộ ra một tia tham lam,dường như ý nghĩ sợ hãi lúc nãy cũng giảm bớt rấy nhiều. "Tốt, Mộ Dung huynh đã lựa chọn như vậy, tiểu lão nhi cũng đành liều mệnh bồi quân tử vậy."Hắc phát lão giả nghĩ cũng không khác lắm… Hai người liếc nhau rồi cùng thi triển thần thông bay về nơi vật thần bí rơi xuống. Rất nhanh,bọn họ đã đến nơi. Khi nhìn mảnh phế tích trước mắt khiến hai người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.Tuy ngọn núi cũng không cao lắm, bất quá chỉ tầm 200~300 trượng mà thôi vậy mà chỉ chịu một kích của vật kia đã biến thành đất bằng.Xem ra uy lực vật này không nhỏ a. Rốt cục là cái gì? Nhưng do vật đó đã bị chôn vùi dưới đống nham thạch nên rốt cuộc hai người cũng không thể biết được chính xác nó là cái gì. Ngân phát lão giả nhướng mày, chỉ thấy tay áo hắn khẽ phất, một cổ cuồng phong lập tức hiện ra.Những nơi nó đi qua, nham thạch liền bị quăng lên trời dần dần lộ ra vật thần bí bên dưới.