Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2163: Kén tằm to lớn



- Đây là...
Hai người trợn to mắt nhìn thứ ở dưới tầng đá vụn.Vật này có hình dạng giống như kén tằm,màu đỏ như lửa.
Nhưng đường kính của nó lại vô cùng lớn ,ước chừng bảy tám trượng.
- "Đây, đây là vật gì..."
Lão già tóc bạc lẩm bẩm nói.
- "Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai."
Lão già tóc đen vừa nói vừa chậm rãi đi tới. Kén tằm to lớn kia còn tỏa ra khí nóng, màu sắc bên ngoài lại càng đỏ.Nhưng màu đỏ không bao phủ tòa thân quái vật mà xen lẫn vào đó là một số hoa văn hắc sắc.
Lần đầu nhìn qua những hoa văn này thì dường như vô cùng lộn xộn nhưng nếu quan sát kĩ lại thấy phi thường tinh mỹ,khiến cho người ta có cảm giác như một loại trang trí của thời viễn cổ, thần bí cùng áp lực...
Không sai, chính là áp lực.
Cái trán của lão già tóc đen cũng không kiềm chế được mà chảy ra vài giọt mồ hôi lớn như hạt đậu. Sau đó hắn hít vào một hơi rồi nâng tay lên, một đạo linh quang hiện ra, cả bàn tay đều bị bao bọc bởi vòng bảo hộ màu xanh rồi duỗi về phía chiếc kén tằm kia.
- Xuy...
Vừa mới tiếp xúc thì dường như có âm thanh nước vẩy vào chảo dầu đang sôi truyền vào tai.
Đồng thời, một vùng hơi nước màu trắng lớn bốc lên. Lão già tóc đen cực kỳ hoảng sợ, hắn cảm giác được pháp lực toàn thân đang nhanh chóng tuôn ra.Vẻn vẹn chỉ qua mấy lần hít thở,tầng bảo hộ quanh bàn tay liền lung lay sắp đổ.
Hắn vội vàng co tay lại.Trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Rồi tiếng bước chân truyền vào tai hắn, đúng là lão già tóc bạc cũng đang đi tới. Trên mặt hắn lập tức hiện ra mấy phần vẻ tham lam, ánh mắt thì không ngừng đánh giá kén lớn, thậm chí còn hung hăng nuốt một miếng nước bọt. Lúc này đây,vận mệnh của mình có thể sẽ thay đổi rất lớn, mà cái kén này chính là bảo vật bắt đầu cho sự thay đổi đó.
Ý nghĩ này vừa mới xoay chuyển trong đầu thì dị biến lại bất ngờ nổi lên.
Vù.
Âm thanh có phần thê lương đột nhiên truyền vào tại.Chiếc kén lớn vậy mà lại bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Bắt đầu thì còn tốt nhưng mà chỉ mới có mấy hơi thở đã không thể nhìn rõ được nữa, cuối cùng chỉ còn lại một cái bóng màu đỏ lửa.Kèm theo đó là thiên địa nguyên khí xung quanh đều bị thu hút đến nơi này giống như nước bị cá voi hút vào, ùn ùn tiến vào trong kén lớn.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong thời gian một bữa cơm,kén lớn mới dần dần chậm lại rồi ngừng hẳn, một vết rách xuất hiện ở mặt ngoài.
Mới đầu chỉ có một điểm mờ nhạt, sau đó bắt đầu lan nhanh ra toàn bộ bề mặt "kén lớn" như mạng nhện vậy, hơn nữa hào quang mỹ lệ cũng từ bên trong phát ra.
- Đây là...
Hai người cực kỳ hoảng sợ, biến cố như vậy thì có nằm mơ bọn hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Tuy rằng không hiểu sắp xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng lại có một nỗi bất an đến cực điểm mà không thể nỏi ra.
Hai người cũng không dám suy nghĩ nhiều.Thân hình lóe lên cấp tốc lui lại phía sau, vừa mới lùi được vài chục trượng thì đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền đến, kén lớn kia đã nổ tung.
Những mảnh vỡ bay đầy trời.Hai ngươi thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ.Những mảnh vỡ này mà truy đuổi thì cũng phải chuyện đùa.
Cũng may hai người đều la Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực không kém, hơn nữa những mảnh vỡ kia chỉ là bắn về bốn phía chứ không phải lấy hai người làm mục tiêu.
Hai người dùng hết tất cả vốn liếng cuối cùng cũng né tránh được.Nhưng mà cũng là nguy hiểm vô cùng, cả hai người đều xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Hít một hơi thật sâu, thật vất vả mới bình tĩnh được,rồi sau đó chăm chú nhìn về hướng kén lớn.
- Ồ, đây là...
Khi hai người thấy được vật ở chỗ đó lại lần nữa khiến cho bọn hắn cực kỳ sợ hãi. Kén lớn kia sau khi nổ tung thì lộ ra môt tinh thể có hình dáng hổ phách.Toàn thân có màu đỏ lửa nhưng hơi mờ một chút.Mà ở trong tinh thể rõ ràng có phong ấn một người.
Nhìn qua lại khiến cho người khác cảm giác giống như hóa thạch vậy.
- Đây là...
Biểu tình của hai tên tu sĩ tất nhiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó hơi chút chần chờ rồi mới chậm rãi tiến đến.
Chỉ thấy kẻ bị phong ấn bên trong là một người vô cùng trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi. Tướng mào không có gì đặc biệt nhưng làn da ở chỗ ngực, bụng, cánh tay, mắt cá chân lại hiện lên không ít hoa văn đỏ lửa xinh đẹp.Hơn nữa khoảng rộng của con mắt cũng hẹp và dài hơn một chút so với người thường.
Cả người đều tỏa ra một cỗ khí thế thần bí.
- Người này là ai?
Trên mặt lão già tóc bạc tràn đầy vẻ hoảng sợ rồi mở miệng lẩm bẩm tự nói.Hắn cũng không có ý muốn đợi đồng bạn trả lời mà tay áo phất lên,một thanh Tiên kiếm màu vàng cam bay ra.Mặc kệ thân phận người này như thế nào nếu xuất hiện ở đây thì đối với mình tuyệt đối là trăm hại mà không một lợi.
Hắn với tư cách là Tu Tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ tự nhiên cũng ở trong gió tanh mưa máu mà đi tơi ngày hôm nay.Cho dù nói là lòng dạ độc ác cũng không có chút nào quá đáng. Nếu đã xác định đối phương có hại thì phải bất chấp tất cả trước tiên ra tay giết chết đối phương rồi nói sau.
Dù sao thời khắc này đối phương cũng không thể động đậy đúng là thời điểm bỏ đá xuống giếng tốt nhất.
- Đi
Chỉ nghe lão già tóc bạc kia hét lớn một tiếng,Tiên kiếm trên đỉnh đầu tỏa ra lệ mang rồi hung hăng chém thẳng về phía tinh thể kia.
Lão già nhe răng cười, nhưng một khắc sau lại là một vẻ mặt cứng đờ.
Gần như song song với Tiên kiếm chém ra thì bóng người trong hổ phách cũng mở mắt.Dường như ác ma ngủ say phục sinh, vẻn vẹn chỉ bằng một ánh mắt cũng để cho lão già như rơi vào hầm băng.
Khó chịu!Cảm giác này khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được.
Ầm
Hổ phách kia bỗng nhiên chia năm xẻ bảy.Lâm Hiền thoát ra khỏi tinh thể, nét mặt của hắn còn mang theo một vẻ mờ mịt thậm chí dường như không thấy Tiên kiếm đang đến trước mặt.
Lão già tóc bạc vốn đang cực kỳ sợ hãi lại biến thành mừng rỡ. Hắn có thể cảm nhận được tiểu tử này rất đáng sợ, nhưng rõ ràng là nhân tộc.Không kể người là lão quái vật đẳng cấp gì, coi như là Hỏa Vân Tôn Giả đứng ở chỗ này không nhúc nhích, không né tránh cũng không sử dụng bảo vật thì mình cũng có thể một kiếm chém chết.
Ý nghĩ này vừa xoay chuyển thì thanh Tiên kiếm kia quả nhiên đã chém lên đầu Lâm Hiền. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một tiếng trầm đục truyền vào tai.Ra ngoài dự đoán của hắn là không có cảnh màu tươi bắn tung tóe.Chỉ có hồng mang lóe lên cùng tiên kiếm kêu gào, bị chấn văng ra xa,hơn nữa hào quang đã ảm đạm đi rất nhiều, hiển nhiên linh tính bị tổn hại không nhỏ.
- Việc này… làm sao có thể?
Lão già cực kỳ hoảng sợ , khóe miệng trào ra vết máu, hắn cũng chẳng thèm lau đi. Phải biết rằng thanh tiên kiếm kia chính bổn mạng pháp bảo của hắn, một khi bị tổn hại thì bởi vì tâm thần liên hệ mà hắn cũng sẽ bị tổn thương.
- Cái gì mà không thể. Chỉ là một Tu Tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng dám ra tay với Lâm mỗ, thật sự là không biết sống chết.
Một âm thanh lạnh lùng truyền vào tai, chính là Lâm Hiền bị một kiếm kia chém cho tỉnh táo lại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, mặt không biểu tình nói ra.
- Tiền bối tha mạng, tất cả đều là hiểu lầm. Tại hạ là Mộ Dung Thạc, thật sự vô ý mạo phạm tiền bối.
Lão già tóc bạc nói ra với vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
- Miệng lưỡi trơn tru, ngươi chỉ cần một cầu hiểu lầm thì Lâm mỗ sẽ tin tưởng sao?