"Nói chuyện? Lão phu đã đợi hơn vạn năm để tìm một thân thể thích hợp. Ta không rảnh cùng tiểu tử ngươi dông dài, nếu không muốn nguyên anh bị cắn nuốt thì mau đem thân thể dâng lên đây. Ngươi cho rằng động huyền trung kỳ thì có thể chống lại ta ư ?" Âm thanh đối phương vô cùng bén nhọn khiến người ta tâm phiền ý loạn vang lên, sau đó mặt quỷ hung dữ hướng Lâm Hiên lao tới. Lâm Hiên thở dài, quả nhiên là như vậy, không thể hiện chút thực lực đúng là không đạt được tư cách nói chuyện a. Hắn tất nhiên không sợ hãi lão gia hỏa này, đối phương bất quá chỉ là một đám tàn hồn tồn tại hơn vạn năm vốn đã suy yếu lắm rồi. Lâm Hiên đối phó với lão chẳng khó gì, hơn nữa bên ngoài còn bố trí mấy vòng cấm chế. Trong này có đánh nhau long trời lở đất thì bên ngoài cũng chẳng ai hay biết. Nghĩ tới đây, Lâm Hiên cũng không ẩn dấu thêm nữa, ma khí toàn thân được thu liễm lại, thay vào đó là linh khí tinh thuần di chuyển khắp toàn thân cùng linh áp khổng lồ đè xuống khiến khí thế hắn hơn xa lúc nãy nhiều "Di, ngươi là nhân tộc tu tiên giả?" Mặt quỷ giật mình kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Tuy nhiên sự kinh ngạc đó chỉ duy trì trong chốc lát mà thôi, mặt quỷ lại cười hung ác bổ xuống. Nhân loại cũng chẳng sao, miễn thân thể thích hợp là được. Nghĩ như thế nên tốc độ của hắn lại nhanh hơn vài phần. Lâm Hiên không nhanh không chậm đánh một quyền về phía trước. Ầm Ầm Âm thanh bạo liệt đại phóng, ma khí bốn phía chen chúc hợp lại, quay cuồng hình thành một vòng xoáy, thanh thế không phải chuyện đùa. "ack, ngươi là yêu tu sao?" Lần này mặt quỷ thực sự bị dọa cho hoảng sợ. Thân thể hắn không còn nhưng thần thức còn cường đại hơn lúc trước nhiều, thoáng cái đã nhìn ra uy lực của chiêu này cuồng bạo đến mức nào, hắn vội há miệng phun ra mấy đạo hắc khí đối chọi lại một quyền này của Lâm Hiên. Những đạo hắc khí này vừa xuất hiện liền quấn lấy nhau hình thành một đại quyền thô đen, lao thẳng đến khí xoáy. Cương phong nổi lên, bốn phĩa tràn ngập lãng khí. Chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc vang rền, mọi thứ bên trong phòng luyện công đều bị nghiền nát bấy, thậm chí mấy đồ vật từ hồng mộc cứng rắn cũng chỉ như một tấm giấy mỏng, thoáng cái đã hóa thành bụi phấn. Lâm Hiên thấy thế, trong mắt lộ ra một tia dị sắc. Xem ra hắn còn hơi xem thường Thiên Quỷ Thượng Nhân a, thật không hổ danh được nhiều điển tịch nhắc đến như vậy, thậm chí còn lừa gạt được cả thánh tổ, nhiều năm như vậy rồi còn mạnh đến vậy. Xem ra muốn bắt lão thật đúng là phải tốn thêm chút công phu nữa. Mà Lâm Hiên không có ý đánh lâu dài với lão. Dù bên ngoài có cấm chế nhưng đây là một tòa thành trì của ma tộc, ngộ nhỡ bị bại lộ thì hắn chỉ có thể ôm đầu chạy trốn. Trong đầu ý nghĩ xoay chuyển, Lâm Hiên vừa nhấc tay lên, hàng loạt tiên kiếm như những con cá nhỏ từ trong hai ống tay áo hắn bơi ra. Mặt quỷ ban đầu còn không để ý, nhưng khi thấy có đến tận tám mươi một thanh tiểu kiếm thì trợn mắt nứu lưỡi. Tám mươi mốt thanh tiểu kiếm thuần một màu hỏa hồng sắc, mặt ngoài không ngừng ẩn hiển linh quang chói mắt, mũi kiếm mỏng như cánh ve, đồng thời còn có từng tầng phù văn không ngừng xoay chuyển. Mặt quỷ lộ vẻ khó coi. Trên thân những thanh kiếm này ẩn chứa khí tức nồng đậm của Lâm Hiên, vừa nhìn liền biết đây chắc chắn là pháp bảo bổn mệnh của hắn nhưng sao lại có thể luyện chế nhiều như thế được chứ. Phải biết rằng muốn đề thăng uy lực của pháp bảo bổn mệnh cần dựa vào chân nguyên bồi dưỡng. Nếu số lượng nhiều như vậy, người luyện rất phí sức mà thành quả lại không được bao nhiêu, đem khoe mẽ thì tốt hơn. Tuy nhiên nhìn bộ dạng của tên này không giống kẻ đầu óc có vấn đề, hơn nữa uy áp tỏa ra từ tiên kiếm cũng không nhỏ. Chẳng lẽ thường thức tu tiên giới sau vặn năm đều đảo lộn hết rồi sao? Thật sự có thể bồi luyện ra nhiều pháp bảo bổn mệnh như vậy ư? Mặt quỷ vừa sợ vừa giận, ánh mắt cũng trở nên sắc bén ngưng trọng. Hắn đương nhiên không thể bỏ qua khối thân thể kia được. Bản thân hắn tu luyện công pháp đặc thù nên cả vạn năm qua cũng chỉ có Lâm Hiên là phù hợp tiêu chuẩn. Hắn không thể tiếp tục chờ nữa bởi thọ nguyên sắp hết, lúc đó đến thân thể cũng chẳng có thì lấy gì chống đỡ thiên kiếp đây. Hắn vất vả lắm mới từ trong tay gã thánh tổ nọ tìm được đường sống, không thể cứ như vậy mà hôi phi yên diệt được. Vô luận như thế nào cũng phải đoạt xá thành công. Liều mạng! Ý nghĩ này vừa hiện lên, ánh mắt của hắn cũng trở nên tàn bạo nóng rực, chỉ một thoáng mà ma phong lại càng mạnh hơn, hình thành một tấm màn bảo hộ đem hắn bao bọc lại, sau đó tiếp tục xông lên. Lão gia hỏa thật không ngờ lại lựa chọn lấy cứng đối cứng. Khóe miệng Lâm hiên nhếch lên một nụ cười nhạo. Cũng không có động tác dư thừa gì, một thanh kiếm trôi nổi trước người như bị kích thích khiến hồng quang đại phóng, kích bắn về phía đối phương. Hắc khí bao bọc xung quang mặt quỷ không ngờ chỉ chống đỡ được chốc lát liền bị xé rách như vải gấm. Hồng quang tiếp tục cuốn lấy mặt quỷ không tha. Kết quả như vậy khiến mặt quỷ sợ đến hồn phi phách tán, nhưng hắn không hổ là một đời kiêu hùng, không chút do dự dùng kế thạch sùng đứt đuôi tách ra một bộ phận ma khí giữ chân hồng quang, phần còn lại một lần nữa hợp lại thành hình mặt quỷ, có điều lần này thể tích đã nhỏ đi không ít. Trên mặt lão ma lộ vẻ cực kỳ sợ hãi. Hắn đã sớm biết tiểu kiếm kia không phải phàm vật nhưng không nghĩ đến uy lực của nó lại cường hãn đến thế. Kỳ thật ngay cả Lâm Hiên cũng bị giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Cửu Cung Tu Du Kiếm đối địch, uy lực như thế thật quá mức bưu hãn a. "Không tệ, không tệ, thật không uổng công bản thân mình trăm năm khổ cực, riêng uy lực một chuôi này cũng đủ sánh với thông thiên linh bảo bình thường rồi" Lâm Hiên dương dương tự đắc, nếu xuất hết tiên kiếm một lượt chắc cũng đạt được uy lực của hậu thiên linh bảo trong truyền thuyết. Hắn nếu tiến cấp đến độ kiếp kỳ sau đó bày ra cửu cung tu du kiếm trận thì cũng có thể ganh đua với tiên phủ kỳ trân được rồi. Lâm hiên vẻ mặt vô cùng hài lòng, mà mặt quỷ vừa thoát khỏi hồng quang hiện đang trôi nổi một bên thì sắc mặt xám ngắt. Tiểu tử này không ngờ không xem gã vào mắt, lại khinh thị gã như thế, thật sự rồng mắc cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, lúc này mặt quỷ quát to một tiếng, khí thế hùng hổ hướng về Lâm Hiên xông tới. Lâm Hiên mặc dù lâng lâng đắm chìm trong vui sướng, nhưng với thần thức của mình thì đối phương vừa động,hắn liền đánh ra một đạo pháp quyết. Nhất thời, hồng mang đại phóng, thanh âm vèo vèo không ngừng vang lên, tất cả tám mươi mốt chuôi kiếm đều hướng đối phương bắn tới. Thanh thế dọa người như vậy khiến cho mặt quỷ sợ vỡ mật, rốt cuộc từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại. Bảo vật đối phương đáng sợ như vậy, ngay ca 1 chuôi hắn còn đỡ không nổi, 81 chuôi thì khác nào mở đường tiễn hắn xuống địa phủ, đáng tiếc bây giờ hối đã không kịp. Nhưng hắn lại phát hiện những tiểu kiếm này không có công kích hắn mà là vây mình vào giữa. Thân đã là cá trên thớt, sắc mặt lão ma biến hóa vô cùng đặc sắc. Một đời kiêu hùng không ngờ lại có ngày bị bức đến tình cảnh quẫn bách như vậy. "Như thế nào, chúng ta hiện tại nói chuyện được rồi chứ?" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.