Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2359: Xuất thủ cứu giúp



Tu vi năm người trong mắt Lâm Hiên đương nhiên không đáng nhắc tới, tất cả đều không quá nguyên anh sơ kỳ, nhưng bọn chúng tựa hồ có thù hận rất lớn, chẳng những pháp bảo như mưa bay đầy trời mà hàng loạt đạo pháp quyết trong tay cũng liên tiếp được xuất ra, thanh âm ầm ầm không ngừng vang vọng bên tai, cổ ma đứng xem hai bên dần dần lùi lại...
Dựa vào tràng diện hiện giờ mà nói thì đôi huynh muội kia rõ ràng không địch lại, mặc dù tu vi không hơn kém nhau bao nhiêu nhưng nhân số so với bọn cổ ma hình dáng dữ tợn kia lại ít hơn một người. Ba đánh hai, nhìn qua thì ưu thế không hơn nhiều lắm nhưng như vậy đã đủ phân ra thắng bại rồi. Lúc này đôi huynh muội bất quá là đau khổ chèo chống mà thôi.
Lâm Hiên nhướng mày lên.
Vốn dĩ nhàn sự của loại tiểu bối này hắn không có hứng thú nhúng tay vào, nhưng trên ống tay áo của huynh muội kia đều thêu tiêu kí vài đóa mây trắng mang theo phong cách cổ xưa mà quen thuộc.
"Tiên Vân Tông!"
Lâm Hiên dùng tay xoa xoa trán một chút, sau đó hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Là mấy tiểu gia hỏa của môn phái kia sao?"
Tuy mục đích của Lâm Hiên khi trở thành thái thượng trưởng lão chỉ là mượn linh mạch của môn phái tiềm tu mà thôi, hắn đường đường là một Tu tiên giả, đối với môn phái cổ ma đương nhiên không thể nảy sinh tình cảm gì được. Nhưng Lâm Hiên nào phải cỏ cây, hắn đã khổ tu ở môn phái này lâu như vậy, hơn nữa đệ tử Tiên Vân Tông đối với mình lại cung kính đến cực điểm. Hôm nay ngẫu nhiên gặp phải hai tiểu gia hỏa ra ngoài bị người khi dễ, đã không gặp thì thôi chứ đã đi ngang qua thì sao có thể như không thấy được, thôi thì...
Lâm Hiên không phải lão quái vật vô tình như thế, có thể gặp được mình thì cũng coi như vận khí hai huynh muội này cũng không tệ lắm, gặp lại tức hữu duyên, vậy thì nhấc tay cứu bọn chúng một lần vậy.
Trong đầu Lâm Hiên vừa nghĩ tới việc tương trợ thì cục diện tràng đấu pháp trước mắt ngày càng bất lợi đối với hai huynh muội Tiên Vân Tông.
Vốn dĩ đã là lấy ít địch nhiều, bọn chúng đã vô cùng đau khổ chèo chống đến tận bây giờ, không ngờ địch nhân phía trước còn thả ra mấy đầu linh thú. Chỉ thấy hai con thảo nguyên Ma lang thân cao hơn một trượng, hai hàm răng liên tục lóe ra hàn quang, tu vi cũng không thể nói là cao, bất quá là Ngưng Đan hậu kỳ mà thôi, nếu là đơn đả độc đấu thì hai huynh muội tự nhiên có thể nhẹ nhõm ứng phó.
Vấn đề là giờ phút này, bọn hắn đang ở thế bị vây công, đã chống đỡ không được lại xuất hiện thêm hai đầu ma thú, tuy cũng không mạnh mẽ cho lắm nhưng lại như giọt nước làm tràn ly.
"NGAO!"
Đầu linh thú bên trái đột nhiên tứ chi phát lực, hướng phía nữ tử kia nhào tới, nó mở cái miệng lớn đầy máu định cắn vào cổ họng của nàng. Nàng này vô cùng sợ hãi nhưng tự nhiên không có bó tay chịu trói. Song đầu thảo nguyên Ma lang kia lại bổ nhào về phía nàng đúng thời điểm nàng vừa kết thúc một chiêu, chiêu mới còn chưa kịp phát động, pháp bảo của nàng lại ở xa hơn mười trượng, đang bị ma nhận của cổ ma thấp lùn gắt gao cuốn lấy, trong lúc nhất thời sao có thể bay trở về ứng cứu được đây?
Nàng ta kinh sợ tới mức hoa dung thất sắc, tim đập thình thịch, tựa hồ muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.
"Muội muội!"
Nam tử bên cạnh vừa sợ vừa giận, sao có thể trơ mắt nhìn tiểu muội vẫn lạc được! Nhưng giờ khắc này ốc còn không mang nổi mình ốc, hắn muốn cứu giúp cũng vô pháp có thể ra tay.
Tất cả tựa hồ không còn cách nào cải biến được nữa, nàng kia gần như chắc chắn sẽ táng thân trong miệng Ma lang.
Nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên, ngay khi khoảng cách giữa cự lang và nàng ta chỉ còn ba thước thì ánh sáng màu xanh chợt lóe, một tấm lụa tựa như kiếm quang bay vút đến, đem Ma lang chém thành hai nửa.
Biến cố như vậy khiến tất cả mọi người đương trường đều không thể ngờ được.
Nàng kia vừa dạo một vòng quanh cửa Quỷ Môn Quan trở về, trên mặt vẫn còn tràn đầy vẻ sợ hãi. Bên kia huynh trưởng của nàng cũng thở nhẹ ra một hơi, biểu lộ vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngược lại, ba gã cổ ma một cao hai thấp chỉ cảm thấy vừa sợ vừa giận, lại có kẻ cả gan ra tay khiến con cá đang nằm trên thớt trong bọn họ nhảy đi mất.
Tuy tâm tình song phương khác nhau nhưng đều tạm thời đình chỉ công kích. Ba gã cổ ma đưa mắt nhìn quanh xem xem rốt cục là kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của bọn chúng.
Rất nhanh bọn chúng đã tìm được. Việc này cũng không có gì khó cả, lúc Lâm Hiên ra tay căn bản không hề có ý che dấu, rất nhiều cổ ma đứng xem xung quanh đều phát hiện hành động này của hắn.
"Các hạ làm thế này là có ý gì, vì sao phải xen vào việc của người khác, xuất thủ cứu nữ tử này?" Kẻ mở miệng nói chuyện chính là tên cổ ma cao gầy, tu vi cũng đã đạt nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong, rõ ràng gã chính là người đầu lĩnh.
"Thích!"
Lâm Hiên nào có hứng thú cùng mấy con sâu cái kiến dong dài, hắn trực tiếp mở miệng nói một câu vừa đơn giản vừa dễ hiểu (quá ngầu!).
"Cái gì?"
Tam ma vừa sợ vừa giận, phải chăng là bọn chúng nghe lầm? Tuy bọn chúng đã từng gặp qua rất nhiều gia hỏa hung hăng càn quấy, nhưng lại chưa từng gặp qua kẻ nào càn rỡ đến mức như thế này, thấy mình yếu mà lấn tới sao?
Bọn hắn liền thả thần thức ra đảo qua trên người Lâm Hiên, cũng chỉ vừa mới tiến giai Nguyên Anh mà thôi.
"Thằng nhãi ranh khẩu khí thật lớn, muốn chết!"
Cổ ma đầu trọc thấp lùn bên trái vô cùng giận dữ, chỉ thấy gã phất tay áo một cái, lập tức một pháp bảo Tiêm Trùy (bảo vật hình mũi nhọn) bay vút ra, thanh âm đùng đùng vang lên, lao về phía Lâm Hiên.
"Tam đệ, không thể."
Tâm cơ cổ ma đầu lĩnh cũng tương đối lão luyện thành thục, tuy khẩu khí Lâm Hiên cũng làm hắn phẫn nộ không thôi nhưng nhìn thế nào thì đối phương cũng không hề có điểm sợ hãi nào cả, nhất định là có chỗ dựa phía sau. Tam đệ không thăm dò đối phương rõ ràng mà đã lập tức động thủ thật sự quá lỗ mãng rồi.
Đáng tiếc hắn lên tiếng đã chậm.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia tàn khốc: "Thiên Đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông tới. Lâm mỗ đã cho ngươi cơ hội, nếu đã muốn đi âm tào địa phủ như vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn."
Lời này vừa ra khỏi miệng thì thần sắc Lâm Hiên đã lạnh lẽo vô cùng, tay áo hắn hất lên, một đạo thanh hà cuồn cuộn bay ra, một màn kiếm khí màu xanh rậm rạp chằng chịt đập vào mi mắt. Ước chừng gần trăm thanh mang theo lệ mang chói mắt phô thiên cái địa lao về hướng tam ma đang lơ lửng trên không.
Pháp bảo Tiêm Trùy kia vừa tiếp xúc với kiếm quang đã bị xoắn nhẹ biến thành bột phấn, tan vào hư không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ba tên sợ hãi ngây người, trong lúc nhất thời cơ hồ cho rằng mình đang sinh ra ảo giác.
Phản ứng nhanh nhất chính là tên ma tu đầu lĩnh, hắn vừa thấy vẻ âm lãnh trên mặt Lâm Hiên đã biết sự tình hôm nay thực sự không ổn rồi, hơn nữa còn thấy Lâm Hiên ra tay thì lại càng hồn phi phách tán. Lão gia hỏa này tuyệt đối là giả heo ăn thịt hổ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đâu có thanh thế bực này.
Động Huyền hay Ly Hợp?
Hắn đương nhiên không biết được tu vi của Lâm Hiên, hơn nữa hôm nay càng không có thời gian đi so đo phân biệt cái gì cả.
Tuy trong lòng hắn rất kinh sợ nhưng tự nhiên không có khoanh tay chịu chết, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, hai tay vươn ra vỗ bên hông một cái, tức thì vô số ma khí từ trên người hắn ào ào tuôn ra. Bên trong ma khí mơ hồ thấy được hai Viên Hoàn(vòng tròn) như ẩn như hiện, chúng quay tít một vòng rồi biến thành hai quái vật đầu sư tử thân người, sau lưng còn có đôi cánh dơi mở rộng ra, vừa xuất hiện đã bay đến chắn trước người cổ ma đầu lĩnh.
Nhìn qua tuy uy mãnh vô cùng nhưng trong mắt Lâm Hiên lại như đồ vật nặn bằng đất sét mà thôi. Chỉ nghe tiếng xé gió sưu sưu truyền vào lỗ tai, kiếm quang chói mắt đã bay đến bên cạnh ba gã cổ ma, không chút lưu tình chém xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian, bất kể là quái vật đầu sư tử mình người hay là các loại bảo vật phòng ngự khác do ba người tế ra đều không có bất kỳ công dụng nào cả, liền bị kiếm quang kia phá huỷ dễ như trở bàn tay.