"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên giật mình, hắn không liệu được chuyện này, mà trước đó chẳng hề có tí dấu hiệu nào cả. Mà ba gã cổ ma đứng bên cạnh liền đưa mắt nhìn nhau, Lâm Hiên còn không biết, bọn hắn đương nhiên chẳng hiểu ra sao. "Trước tiên rời khỏi nơi này." Lâm Hiên trầm giọng phân phó. Những đá vụn kia tuy không thể làm hắn bị thương, nhưng nếu còn lưu lại đây hiên nhiên không phải lựa chọn chính xác, cứ ly khai nơi này rồi nói sau. Tính toán kỹ càng một phen, động tác hắn tuyệt không chậm. Hai tay hợp lại liền thu lấy tàng bảo đồ, sau đó không hề khách khí mà nhét vào trong ngực. Thân pháp Lâm Hiên linh hoạt, thanh mang vừa nổi lên liền thoát khỏi đám đá vụn lộn xộn đang rơi như mưa từ trên đầu xuống. Ba gã cổ ma Tiên Vân Tông phản ứng chậm hơn Lâm Hiên một chút, mà trong tâm bọn hắn lúc này không khỏi vừa sợ vừa giận, thật vất vả mới đoạt lại được tổng đà, thế nhưng lại gặp phải biến cố. Lôi Ưng bang rõ ràng đã bị diệt trừ, chẳng nhẽ người đang ra tay này mới là địch nhân thực sự. Ngoại trừ nghi hoặc cũng chỉ còn nghi hoặc, không cần nói cũng biết trong lòng bọn họ vô cùng phẫn nộ. Nhưng ba gã không quá kinh hãi, Lâm sư thúc chính là đại năng Phân Thần kỳ, đồng thời người còn lợi hại hơn đám cùng giai nhiều, có sư thúc tọa trấn nơi này thì ai dám giở trò chứ? Ba người nghĩ vậy nên rất bình tĩnh tế ra ma khí hộ thể, sau đó từ từ bay theo phía sau Lâm Hiên. Thanh âm ầm ầm truyền ra, ngọn núi phía sau rất nhanh tựu sụp đổ. Đá vụn dần dần tán đi, cảnh vật cũng rõ ràng hơn, nhưng những gì hiện ra trước mắt lại khiến tam ma sợ ngây người. Nơi này còn là tổng đà mà bọn hắn quen thuộc nữa sao. Cái sụp xuống không phải chỉ một ngọn núi mà là cả sơn mạch phạm vi mấy trăm dặm. Cảnh vật so với lúc nãy hoàn toàn khác biệt. "Cái này…" "Rốt cục là do ai làm?" Ba gã hí vào một hơi, biểu lộ trên mặt cũng cực kỳ cổ quái Đây là nơi mà bọn hắn đã sống cả vạn năm rồi, với mỗi ngọn cây cọng cỏ chỗ này cả ba đều có cảm tình. Tổng đà Tiên Vân Tông tuy không thể nói là tiên cảnh nơi nhân gian, nhưng vẻ đẹp của nó cũng thật khiến người ta lưu luyến, vậy mà giờ tất cả sơn mạch đều sụp đổ. Ngày xưa cảnh đẹp như vẽ mà nay lại thành một mảnh đá vụn tan hoang. Ba người nhìn vậy há lại không giận, nhưng bản thân dù sao cũng là Ly Hợp kỳ, chút nhãn lực tất nhiên vẫn có. Địch nhân rất đáng sợ. Mặc dù việc di sơn đảo hải đối với tu tiên giả không tính là chuyện gì to tát, muốn phá hủy một ngọn núi cũng chỉ phất tay là được. Nhưng hiện tại, cái bị phá hủy không phải một ngọn nói mà là cả tòa sơn mạch phạm vi mấy trăm dặm. Lực phá hoại như thế thật khó nói lên lời, di sơn đảo hải bình thường so với việc này thật không cùng một cấp độ. Trong lòng ba người khẽ run, nhất thời im lặng không nói gì. "Đúng rồi, Lâm sư thúc đâu rồi?" Sau một lúc, cung trang nữ tử đột nhiên mở miệng, hai người kia cũng giật mình ngẩng đầu lên, giờ họ mới nhớ ra là mình còn có người bảo hộ. Rất nhanh, họ liền thấy bóng dáng Lâm Hiên đứng cách đó không xa, chỉ chừng hơn trăm trượng mà thôi. Hiện tại hắn lơ lửng giữa không trung, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Đại địch! Ánh mắt Lâm Hiên độc đáo sao ba gã tiểu tu sĩ có thể so được, dù biến cố này diễn ra đột ngột nhưng hắn vẫn kịp thời uwngs biến, hơn nữa chỉ liếc một cái liền biết đại địch không tầm thường chút nào. Đừng nhìn giờ phút này Lâm Hiên chỉ lẳng lặng đứng giữa không trung, chứ thực ra tinh khí thần hắn đều đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Hai mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại, thỉnh thoảng từ bên trong lại lập lòe tinh quang, nét mặt hắn vô cùng nghiêm túc, ngay cả khi đối mặt Thiên Lam song ma Lâm Hiên cũng chưa từng như thế. Hiển nhiên, địch thủ bây giờ càng thêm khó đối phó. Nhưng rốt cuộc là người phương nào đến? Ba gã cổ ma không ngốc, thấy Lâm Hiên như vậy, bọn hắn lập tức biến địch nhân lần này không đơn giản chút nào, tâm càng thêm sợ hãi bất an. "Sư thúc tựa hồ không nắm chắc…" Trong lòng tam ma thầm nhủ, đương nhiên bọn họ không dám nói ra những lời này. "Đáng giận, sao bổn môn lại gặp nhiều tai nạn như vậy?" Cả ba đã muốn bôi mỡ vào đế giày, chạy cho thật xa nơi này, nhưng đó cũng chỉ là muốn, họ không dám thật sự là như vậy. Tạm thời không nói đến địch nhân thần bí kia, chỉ riêng Lâm sư thúc tất không bỏ qua cho chúng. Tam ma kỳ thật đoán sai ý Lâm Hiên, nếu giờ bọn hắn thực sự chạy đi, hắn tuyệt sẽ không ngăn cản. Mà chính Lâm Hiên cũng muốn đi a! Chỉ là…hắn không dám. Lâm Hiên cảm giác mình đã bị một cỗ khí cơ cường đại tập trung. Đừng nhìn hiện tại hắn không nhúc nhích, kỳ thật sớm đã dùng khí thế giao phong với đối phương. Nếu mình dám xoay lưng rời đi sẽ lập tức lộ ra sơ hở, đối phương tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mội kích đáng sợ sẽ lập tức bảo phủ lấy bản thân mình. Đáng giận! Thật là họa phúc song hành, mình vừa tập hợp được tàng bảo đồ hoàn chỉnh lại xuất hiện một địch nhân đáng sợ như vậy. Lâm Hiên không khỏi phiền muộn, nhưng hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều, sợ sẽ mất tập trung mà lộ ra sơ hở. Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ qua vài lần hít thở mà lâm Hiên cứ ngỡ trăm năm, loại cảm giác này so với bế sinh tử quan còn khó khăn hơn. Nơi vốn là tổng đà Tiên Vân tông giờ đã thành một mảnh hoang vu, tất cả hoa cỏ cây cối đều bị núi đá sụp đổ che phủ, nhìn cứ như một bãi đất hoang vây. Đột nhiên Lâm Hiên nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được ở phía chân trời xuất hiện một thân ảnh. Nói là xa kỳ thật cũng chỉ mười dặm, vậy mà thần thức của mình lại không dò xét được đối phương, đảo qua đảo lại vài lần mà không có chút hiệu quả nào. Trong lòng Lâm Hiên có chút sợ. Dù là Thiên Lam song ma cũng không thể khiến thần thức hắn mất tác dụng, chẳng lẽ đối phương là Độ Kiếp kỳ sao? Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lâm Hiên không dám suy tư gì thêm nữa, bởi địch thủ quá mức cường đại khiến hắn không dám phân tâm, phải toàn lực ứng phó mới được. Cái cảm giác tròi tay trói chân này quả thực là Lâm Hiên chưa từng gặp qua. Xa xa hào quang chớp động, bóng người càng lúc càng rõ ràng, chỉ thấy một đoàn ngân quang chớp động, từ từ bay tới nơi này. Mà bên trong ngân quang ẩn ẩn bóng một người, khoảng cách tuy rất xa nhưng Lâm Hiên lúc này đã có thể nhìn rõ dung mạo đối phương. Ba sợi râu dài, khuân mặt thanh nhã, một thân nho bào sạch sẽ, người đến là một nam tử tung niên. "Là hắn! Lâm Hiên vô cùng sợ hãi." Hắn há có thể không nhận ra kẻ trước mắt này, tuy hai người đã nghìn năm không gặp nhưng kẻ đại địch như thế, ấn tượng của Lâm Hiên về đối phương vô cùng sâu Thiên Nguyên thánh tổ! kẻ từng bị mình đánh chết một cái phân hồn khi ở Bồng Lai sơn. Nội tâm Lâm Hiên không khỏi bồn chồn. Tuy Thiên Nguyên cũng không phải một trong chín vị Chân Ma thủy tổ, chỉ là một thánh tổ bình thường mà thôi. Nhưng dù sao cũng là đại năng Độ Kiếp kỳ, dù chỉ là độ kiếp kì bình thường mình hiện giờ cũng không thể đối phó được. Trận đánh với Thiên Lam song ma kia đã khắc sâu trong tâm trí Lâm Hiên, sau khi thanh giáp cổ ma dùng "Nuông chiều cho hư" đã khiến tu vi tạm thời tấn thăng lên Phân Thần hậu kì. Lâm Hiên đối phó với hắn mà phải hết sức cố gắng mới diệt trừ được đối phương chớ nói chi kẻ địch hiện tại là đại năng Độ Kiếp kỳ. Đáng giận! Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Rốt cục là trùng hợp hay là chủ ý truy tung mình? Lâm Hiên không biết, song tình thế hiện tại đã vô cùng vô cấp, tuy bản thân đã tấn thăng lên Phân Thần kỳ nhưng nếu phải đối mặt với cường giả cấp bậc này vẫn không có sức hoàn thủ. Lâm Hiên vô cùng kinh sợ nhưng vẫn thả thần thức ra dò xét đối phương. "Ồ?" Sauk hi tìm tòi một lúc, Lâm Hiên phát hiện ra có điều không đúng, hắn đưa tay nâng cằm, trên mặt lộ ra vài phần do dự. Đối phương quả thực là Thiên nguyên thánh tổ. Nhưng tựa hồ… không phải bản trê, chỉ là một thân ngoại hóa thân mà thôi. Phát hiện ra điều này, Lâm Hiên vô cùng kinh hỉ, tâm tư không khỏi rung động. Hắn không thể đối phó được với một thánh tổ thực sư bởi chênh lệch giữa song phương quá lớn, nhưng nếu chỉ là một hóa thân… Tuy vẫn đánh không lại nhưng nếu muốn trốn tựa hồ vẫn có vài phần nắm chắc. Lâm Hiên không tự côi nhẹ mình. Phải biết rằng, cỗ hóa thân này của đối phương khác hẳn khi ở Bồng Lai sơn. Lúc đó đang ở nhân giới nên đối phương bị cách giới diện cản trở nên chỉ có thể đưa xuống một đám phân hồn mà thôi, sau đó lại tùy tiện kiếm một cỗ thân thể để đoạt xá nên thực lực có hạn… Nhưng cỗ thân ngoại hóa thân trước mắt này là do lão Thiên Nguyên tỉ mỉ tế luyện. Nhưng chỉ là một cỗ hóa thân của Thánh tổ cũng mạnh hơn phân thần kỳ bình thường rất nhiều. Chút nhận thức này lâm Hiên vẫn biết, cho nên dù tinh thần có thả lỏng một chút nhưng nét mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, không hề có ý khinh địch nào. Chỉ qua mấy tức công phu, đối phương đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm rồi dừng lại. Hai người yên lặng giằng co giữa không trung. Cả hai đều rất ăn ý không hề tỏa linh áp cùng khí thế nhưng không khí tựa hồ lại có phần ngưng trên. Đó là loại áp lực vô hình không nói nên lời, khiến người ta vô cùng khó chịu. "Phốc…" Tam ma Tiên Vân Tông cơ hồ đồng thơi phun ra một ngụm máu tươi, bọn hắn chỉ ngẩng đầu nhìn hai người giằng co mà khí huyết trong ngực lập tức nhộn nhạo như một ấm nước sôi. Tam ma vô cùng sợ hãi vội cúi đầu xuống, lúc này mới thấy đỡ hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ kinh hãi, tựa như gặp phải sóng tó gió lớn quay cuồng vậy. Nói sang bên kia. Lâm Hiên đương nhiên không để ý tới ba gã cổ ma kia, song nội tâm cũng cảm thấy kinh ngạc. Lão gia hỏa thật âm hiểm, bề ngoài thì không thấy khí thế gì nhưng uy áp lại chia thành sáng tối hai loại. Ngoài sáng không chèn ép người ta nhưng lại vụng trộm dùng linh áp ra oai phủ đầu. Đáng tiếc Lâm Hiên không phải tu sĩ bình thường, tuy thần thức hắn không phát hiện ra việc làm mờ ám của đối phương nhưng Thiên Phượng thần mục của hắn đâu phải để làm cảnh, đã phát hiện ra điều không ổn trước một bước. Vì vậy nên Lâm Hiên mới hóa giải được ám kình của đối phương, song biểu hiện bên ngoài lại rất thong dong, một đầu ngón tay cũng không động. Nguồn truyện: Truyện FULL Trên mặt Thiên Nguyên thánh tổ lộ vẻ kinh ngạc, khó trách Thiên Lam song ma lại thất bại trong tay tiểu tử này. Quả thực có chỗ bất phàm.