Mới gần nghìn năm không gặp đã có tu vi Phân Thần kỳ, nếu để cho hắn thêm ít thơi gian nữa chỉ sợ ngay cả bổn tôn cũng chẳng theo kịp. Không được, hôm nay nhất định phải lưu hắn lại đây, tuyệt đối không thể để tiểu tử này phát triển thêm nữa. Thiên Nguyên lập tức đưa ra lựa chọn của mình, hắn muốn bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước. Đương nhiên tu vi đã đến cấp bậc này, hỉ nổ tất không để lộ ra mặt. "Thiên Nguyên đạo hữu, đã lâu không gặp." Người mở miệng trước lại là Lâm Hiên, sự tình đã đến nước này nói chung cũng cần một người phá bỏ bầu không khí trầm mặc kia. "Hừ, Lâm tiểu tử ngươi thật là gan dạ, không nghĩ tới lại dám chạy đến Thánh giới." Trung nhân vận nho bào mỉm cười nói. Vừa dứt lời, nguyên khí thế vốn đang được thu liễm liền bộc phát ra, ngay cả một chút dấu hiệu báo trước cũng không có. Tích cách cách... Linh áp chính là loại vật không chất vô hình, nhưng hiện tại nó lại hóa thành một đạo quang mang xinh đẹp, dùng thế lôi đình vạn quân bổ xuống người Lâm Hiên. Lấy hình ảnh sét đánh không kịp bưng tai cũng không đủ để miêu tả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lâm Hiên nhướng mày, động tác cục nhanh. Lúc này đã không kịp tế ra bảo vật nữa rồi, bởi vậy hắn giơ táy đánh một quyền về phía trước. Quyền kia bay bổng phiêu hốt tựa hồ không hề gắng sức, nhưng đồng tử Thiên Nguyên thánh tổ khẽ co lại, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy theo động tác của Lâm Hiên, không gian bỗng nhiên nổi lên sóng gió. Không đúng, phải nói là "chấn động" mơi chính xác. Một đạo quyền kình vô hình hữu chất vừa ra, những nơi nó đi qua liền khiến chỗ đó gợn sóng, đứt gãy. Quyền kình vốn không thể thấy, nhưng không gian dị biến lại làm lồ ra quỹ đạo của nó. Bất quá không vấn đề gì. Lâm Hiên tung ra quyền này cũng không phải ý muốn đánh lén, rất nhanh, nó va chạm với quang mang tạo từ linh áp của đối phương. "Không tốt, mau rời khỏi đây." Ba gã Ly hợp kỳ Tiên Vân tông thấy thế lập tưc sợ hãi, tuy mình không phải múc tiêu công kích của hai lão quái vật kia nhưng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Khoảng cách gần như vậy, bọn họ không bị cuấn vào cũng khó.. Không quản hai người đó làm trò gì, chỉ riêng dư ba là đủ nghiền nát tam ma rồi. Bọn họ tất nhiên tự hiểu lấy mình nên vội chạy trốn, đồng thời tế ra các loại bảo vật phòng ngự… Song đã chậm. Hoặc là nói với tu vi của tam ma vốn không có đường sống, chỉ là mấy tên cổ ma Ly Hợp kỳ liệu trốn được bao xa chứ? "A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đâu tiên vẫn lạc chính là mập mạp. Trong ba người, độn quang của gã chậm nhất, vừa chạy được hơn trăm trượng liền bị dư ba cuốn lấy, lớp phòng ngự xung quanh người không khởi lên chút tác dụng nào… Người hắn vừa dính đòn liền như bông tuyết rơi vào bếp lửa, thoáng cái không còn thấy bóng dáng nữa. "Sư đệ." "Nhị sư huynh." Trunh niên nhân cùng cung trang nữ tử sợ tới mức hồn phi phách tán, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thỏ tử hồ bi. Nhưng hiện tại làm gì có thời gian thương cảm. Hai người họ so với mập mạp chạy cũng chẳng xa hơn mấy, dư ba cuồng bạo đã xuất hiện ngay sau lưng. "Sư thúc, cứu ta." Hai người lập tức biến sắc, trong lòng hiểu rõ mình nhất định không ngăn cản nổi, đường sinh cơ duy nhất phụ thuộc vào vị sư thúc kia có nguyện ý cứu giúp hay không. Song, lần này bọn hắn phải thất vọng rồi. Đối với lời kêu cứu của hai người, Lâm Hiên coi như không nghe thấy. Hắn chẳng ngốc, sao có thể tự coi mình thực sự là thái thượng trưởng lão Tiên Vân tông chứ. Huống hồ cường địch còn ở trước mặt, chính mình không cẩn thận có khi cũng vẫn lạc, giờ mà ra tay viện trợ trừ phi đầu hắn toàn bã đậu. Hai người tuyệt vọng nhưng không cam lòng bó tay nhận mệnh, đều tự thi triển các loại bí thuật đáy hòm nhưng chẳng tạo lên nổi chút hiệu quả nào, cứ như thiêu thân lao vào lửa vậy. Rất nhanh, cả hai đều bị dư ba nuốt hết. "A…" Tiếng kêu thảm thiết phát ra một nửa liền im bặt. Đáng tiếc, trong mắt các đại năng, nhị ma nhỏ yếu chỉ như con sâu cái kiến, sinh tử thế nào căn bản không nằm trong vấn đề những tu sĩ cấp cao quan tâm. Lâm Hiên cũng chẳng có tâm tình mà để ý. Địch nhân so với những gì mình tưởng tưởng còn đáng sợ hơn nhiều. Qua một kích mà Lâm Hiên đã ước lượng được sâu cạn đối phương thế nào, so với bản thân còn cường hơn nhiều. Hắn bất quá chỉ phóng linh áp ra mà thôi, còn mình phải ra sức tung quyền, bề ngoài thì có vẻ ngang sức ngang tài nhưng kỳ thật người thua là hắn. Song kết quả như vậy vốn cũng nằm trong dự liệu. Lâm hiên sẽ không tự đại cho rằng bản thân vừa tấn cấp Phân Thần liền có thể đánh ngang ngửa với hóa thân cổ ma thánh tổ. Có thể không rơi vào hạ phong hắn đã rất hài lòng. Một kích không trúng, trên mặt nho bào tu sĩ lộ ra nụ cười âm trầm, vừa rồi chẳng qua chỉ là một đòn thăm dò mà thôi, tiểu tử kia quả nhiên khó chơi, lần này nhất định phải lưu hắn lại đây. Nhưng phản ứng của Lâm Hiên càng thêm nhanh. Tay phải vừa duỗi, một chồng phù lục liền trượt xuống. Tất cả phù lục không gió tự cháy, thoáng chốc cả không gian tràn ngập các loại băng trùy, hỏa diễm, phong nhận, điện xà… Đối mặt với công kích đáng sợ như vậy, bầu trời nhất thời âm trầm xuống. Những phù lục này là do hắn lấy được ở chỗ Bạch Phù Thành Phó gia, uy lực không thường chút nào. Mỗi tấm phù lục đều tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ động huyền kỳ, mấy chục trương điệp gia lại có thể tạo ra uy lực khiến thiên địa biến sắc. Nhưng trên mặt Thiên Nguyên thánh tổ lại toát ra ý khinh thường: " Chút tài mọn." Chỉ thấy hắn vừa vung tay, cuồng phong lập tức bay múa, bất luận là phong nhận hay điện xà đều bị đánh cho thất linh bát lạc. Công kích vô hiêu, song Lâm Hiên không hề thất vọng, mục đích của hắn đã đạt được. Lâm Hiên vốn chẳng hy vọng đám phù lục Động Huyền kỳ lại có thể làm khó một cổ ma thánh tổ, dù chỉ là hóa thân nhưng công kích như vậy vẫn còn chưa đủ. Mục đích của hắn chỉ là tranh thủ ít thời gian mà thôi.mắt, sau khi hít sâu một hơi liền rót pháp lực toàn thân vào nó. Chỉ một thoáng, đoản kiếm liền lóe lệ mang cùng linh áp bàng bạc tỏa ra bốn phương tám hướng. Thân ảnh tứ linh lăng không hiển hiển, lúc đầu còn có chút mơ hồ nhưng dần dần liền trở nên rõ ràng, chúng giương nanh múa vuốt nhào tới đối phương. Tứ linh thuộc tính bất đồng, nhưng một khi liên thủ đủ khiến người ta trợn mắt líu lưỡi, nho bào tu sĩ rốt cục nghiêm nét mặt lại, ẩn ẩn còn có mấy phần sợ hãi, nhưng rất nhanh lại trở lại như bình thường. "Tứ tượng kiếm ư, không đúng, chỉ là biểu hiện hơi giống mà thôi, huống hồ cho dù trong số tiên thiên linh bảo kiếm này được bài danh hàng đầu, chỉ là một tu sĩ nhân loại nho nhỏ sao có thể chiếm được chứ, đây chỉ là hàng phỏng chế thôi."