"Còn chưa tìm được võ giả phàm nhân phù hợp với yêu cầu sao?"
Lão giả mặc đạo bào ngừng ve vẩy cây phất trần rồi khẽ cau mày nói, trong thanh âm có vài phần bất mãn, dường như không còn kiên nhẫn với năng lực làm việc kém cỏi của đám đệ tử.
"Ai...Đại trưởng lão, việc này không thể trách đám đệ tử vô tâm được, phàm nhân phù hợp với điều kiện của chúng ta đúng là hi hữu đến cực điểm, quả thực là số lượng còn ít hơn cả thiên tài địa bảo. Đám đệ tử đã đi khắp nơi tìm kiếm nhưng chẳng thu được chút kết quả nào. Thậm chí còn ban bố giải thưởng cho tán tu và các tông môn khác, nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn...." Một tu sĩ toàn thân vận áo choàng xám, vẻ mặt lười biếng, chậm rãi mở miệng.
"Hạ sư đệ, không cần ở chỗ này bao biện làm gì, nhiệm vụ này là chính miệng lão phu phân phó, ta há lại không biết nó khó khăn thế nào sao? Số lượng phàm nhân phù hợp với yêu cầu đúng là không nhiều lắm, chính vì thế mà lão phu mới cho thời gian dư giả như vậy. Nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tiến triển nào, thật khiến cho lão phu quá thất vọng."
Lão giả vận đạo bào lộ vẻ bất mãn, trong ngữ khí có phần nghiêm khắc, rõ ràng là đang có ý trách cứ.
Tu sĩ áo choàng xám ngượng ngùng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy tu vi của hắn không thể so sánh với đại trưởng lão, nhưng dù sao cũng là sư huynh đệ với nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính tình của sư huynh. Đại trưởng lão đối với mọi người xung quanh luôn hiền hòa, có thể nói là không lộ ra hỉ nộ. Ngay cả đối với đám vãn bối cũng không dễ dàng nổi giận chứ đừng nói là những tu sĩ cùng giai như bọn hắn. Nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà tính cách sư huynh lại thay đổi như vậy? Chỉ là mấy tên phàm nhân lại có thể ảnh hưởng đến vinh nhục hưng suy của bổn phái sao?
Đủ loại ý niệm chuyển qua trong đầu nhưng may mắn là đúng lúc này lại có người thay hắn giải vây: "Linh Hư sư huynh, ngươi không cần lo lắng mà hao tổn tâm khí, về những võ giả phàm nhân kia thì ta đã tìm được một người rồi, về phần hai tên còn lại cũng đã có manh mối. Nếu như không xảy ra sai lầm gì thì chỉ hơn mười ngày nữa là chúng sẽ về tới sơn môn." Lên tiếng chính là đại hán râu quai nón, người đã đưa Lâm Hiên tới Ẩn Hiệp cốc.
"Vương sư đệ, điều ngươi vừa nói là thật sao?"
Lão giả mặc đạo bào ngồi thẳng dậy, nhưng lão chưa kịp nói gì thì bên tai đã vang lên một thanh âm trong trẻo dễ nghe, chính là của nữ tử thanh tú vận cung trang màu trắng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ, không nhịn được mà hô lên.
"Diệp sư tỉ yên tâm, chuyện như vậy đệ làm sao dám hồ ngôn loạn ngữ. Phương pháp treo thưởng đúng là đã có hiệu quả, tháng trước, có một gã tán tu mang đến một tên võ giả phàm nhân. Mới tròn hai mươi tuổi mà tu vi đã đạt đến Thiên Đạo cao thủ, hơn nữa dung mạo cũng hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu."
"Ah, vậy ngươi nói hai người khác cũng đã có manh mối, rút cục là thế nào?" Lão giả mặc đạo bào cũng kinh hỉ nói.
"Đây cũng là do cơ duyên xảo hợp, có vài tên đệ tử trong lúc ra ngoài săn yêu thú đã thu được một chút manh mối. Sau này xác minh lại thì đúng là Thiên Đạo võ giả, hai người này vô cùng trẻ tuổi, chỉ có điều trước kia luôn ẩn cư luyện võ, cho nên thanh danh mới không lộ ra. Ta đã phân phó đám đệ tử đắc lực đi mang hai người này về rồi." Đại hán râu quai nón cười nói.
"Nếu đúng là như thế thì thật là quá tốt, sư đệ đã lập được đại công rồi." Lão giả mặc đạo bào vuốt râu mỉm cười nói, gần đây hắn luôn tỏ vẻ cau có, nhưng giờ khắc này trên mặt đã hiện lên nụ cười.
"Linh Hư sư huynh, tiểu đệ muốn hỏi một vấn đề."
Đại hán râu quai nón cũng không lộ ra vẻ đắc ý, ngược lại còn có chút chần chừ, chậm rãi mở miệng.
"Có phải ngươi muốn hỏi, tại sao lão phu lại đi tìm những võ giả phàm nhân?" Lão giả mặc đạo bào nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, kính xin sư huynh giải đáp."
Trên mặt đại hán râu quai nón tràn đầy vẻ mong chờ, mà vẻ mặt những trưởng lão khác cũng biểu lộ không sai biệt lắm. Nguyên nhân tìm kiếm võ giả phàm nhân ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng, bây giờ có người hỏi tới đương nhiên sẽ gây sự chú ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cái này..."
Lão giả mặc đạo bào nghe xong, trên mặt hơi lộ vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng cũng mở miệng:
"Chuyện này liên quan đến một bí mật hết sức trọng đại của bổn môn, bất quá sư đệ đã hỏi thì lão phu cũng không cần giấu giếm làm gì. Nhưng mọi người phải nhớ rằng, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, cho dù là hậu nhân đệ tử thân cận nhất cũng không ngoại lệ."
"Chúng ta tuyệt đốt nghe theo lời dặn dò của trưởng lão."
Đám trưởng lão trăm miệng một lời mà nói, Đại trưởng lão đã trịnh trọng như thế thì đương nhiên bọn hắn phải phân biệt được nặng nhẹ. Mà đồng thời trong nội tâm lại càng cảm thấy hiếu kỳ.
Trong nhất thời, động phủ trở nên vô cùng yên tĩnh, cơ hồ như có thể nghe rõ âm thanh của một cây kim rơi xuống.
"Bí mật này quan hệ đến bảo vật trấn phái của bổn môn."
"Bảo vật trấn phái?"
"Là Phiêu Miểu Cửu Tiên đan?"
"Không phải vật ấy vẫn do Linh Hư sư huynh canh chừng sao?"
Tiếng nghị luận ào ào nổi lên, trên mặt chúng tu sĩ phía dưới đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Điều đáng nói là giờ khắc này, những người được tham gia nghị sự ở đây thì tu vi thấp nhất cũng đã là Phân Thần sơ kỳ, đều giữ chức thái thượng trưởng lão, tự nhiên là địa vị không hề tầm thường. Nhưng đây lại là Phiêu Miểu Cửu Tiên đan, đến bọn hắn cũng chỉ được nghe kẻ khác nói đến mà thôi. Từ lúc gia nhập môn phái đến giờ vẫn chưa được thấy qua.
"Các ngươi lầm rồi, lão phu làm sao có may mắn được bảo quản Phiêu Miểu Cửu Tiên đan, ta cũng chỉ mới nghe đến đại danh như các ngươi mà thôi."
"Cái gì?"
"Điều này sao có thể?"
Trong nhất thời, những Tu Tiên giả ở đây đều cho rằng tai mình có vấn đề, nguyên một đám ngây ngốc nhìn nhau. Linh Hư chân nhân chính là đại trưởng lão của bản môn mà lại nói rằng chưa từng thấy qua bảo vật trấn cung, cái này không phải là quá hoang đường sao?
Chuyện này có vẻ như khó tin, nhưng vô luận thế nào thì đại trưởng lão cũng không thể nói ra lời dối trá được, hắn đã nói là chưa từng thấy qua thì sự thật đúng là như vậy.
Mà lão giả mặc đạo bào dường như đã sớm dự liệu được mọi người sẽ có phản ứng như vậy, cho nên trên mặt không tỏ ra chút sợ hãi nào:
"Các vị đồng môn, không cần kinh nghi, lời lão phu nói đương nhiên là sự thật. Mọi người đều biết Phiêu Miểu Cửu Tiên đan chính là bảo vật trân quý nhất của bổn môn, nhưng lại chưa có ai từng thấy qua, vậy thì trong số các ngươi có ai biết rõ công dụng của nó không?"
"Cái này..."
Chúng tu sĩ một lần nữa rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới có người mở miệng.
"Chính là thánh vật chữa thương đối với thân thể bị hoại tử, xương cốt thoái hóa."
"Có thể lập tức bổ sung pháp lực, hẳn là hiệu quả cũng không hề kém Cửu Thiên Tiên Lộ trong truyền thuyết."
"Giúp tăng tiến pháp lực, ngoài ra còn có tác dụng rất lớn đối với cao giai tu sĩ khi đột phá bình cảnh."
Tiếng thảo luận ào ào vang lên, nhưng rất nhanh, cả đám lại rơi vào trầm mặc. Công dụng của Phiêu Miểu Tiên đan thì bọn họ đã nghe nói rất nhiều, từ lúc bắt đầu nhập môn đã biết đến đủ loại truyền thuyết. Dần dần nó thành thói quen, bình thường cũng chẳng quan tâm nó đúng sai thế nào, nhưng giờ bây giờ nhắc đến mới phát hiện ra có rất nhiều mâu thuẫn. Chữa thương, bổ sung pháp lực, đột phá bình cảnh, nhiều công dụng bất đồng như vậy làm sao có thể xuất hiện trên một loại đan dược? Huống chi đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, còn có rất nhiều truyền thuyết khác về công dụng của Phiêu Miểu Cửu Tiên đan.