Tuy là yêu khí nhưng so với yêu khí mà yêu tộc sử dụng lại hoàn toàn khác biệt. Theo truyền thuyết, cho dù là những tồn tại đại năng như yêu tộc thì ngoại trừ Tán Tiên bình thường cùng với tam đại yêu vương ra, cho dù là những đại năng yêu tộc Độ Kiếp Kỳ sử dụng Hỗn Độn yêu khí cũng rất hỗn tạp, không hề tinh khiết như vậy. Mà trừ người trong tam giới như bọn họ ra thì cũng chỉ có một thứ có thể sử dụng Hỗn độn yêu khí. Chân Linh! Phượng Hoàng cũng tốt, mà Thải Long cũng được, nói cho cùng nếu như nhất định phải tiếp tục truy tìm nguồn gốc thì chỉ có thể thuộc về Yêu tộc mà thôi. Thứ mà bọn chúng sử dụng chính là Hỗn độn yêu khí thuần khiết nhất! Chẳng lẽ có Chân Linh phá giới đến nơi này? Ý nghĩ này tựa như sấm chớp thoáng xẹt qua trong đầu của Lâm Hiên. Có thể cùng hắn dây dưa, cuối cùng là thứ gì chứ? Nó lại xuất hiện trên bầu trời, thế nhưng lại có đến hai cổ Pháp tắc lực, hơn nữa còn quấn quýt lấy nhau, một phương trong đó dường như là Chân Linh, một phương khác có thể chống lại hắn, sẽ là vật gì? Nghĩ tới đây, mặc dù lá gan của Lâm Hiên rất lớn nhưng lúc này da đầu của hắn cũng có chút tê dại. Đây chính là Chân Linh! Tuy rằng theo tình huống thông thường mà nói thì Chân Linh bị quy cùng một cấp bậc với những tồ tại Độ Kiếp Kỳ, nhưng đây chẳng qua chỉ là thói quen phân loại mà thôi. Người tu tiên cũng biết, cho dù là Chân Linh kém nhất thì thực lực của nó cũng có thể chiến thắng lão quái vật Độ Kiếp Kỳ thông thường, hơn nữa còn có thể tự do đi lại giữa các giới diện. Nãi Long Giới là một trong những giới diện đứng đầu trong Linh Giới, thỉnh thoảng tình cờ xuất hiện bóng dáng của Chân Linh, cái đó cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vấn đề là thứ dây dưa chống đối với hắn đến tột cùng là vật gì? Ý nghĩ trong đầu vẫn chưa xoay chuyển, điểm đen cực nhỏ trên bầu trời xa xăm kia lại đang nhanh chóng đến gần, dần dần to hơn. Đồng thời mang đến một cổ uy áp kinh khủng. - Không ổn! Lâm Hiên hoảng sợ, hai tay múa may, một đạo nối tiếp một đạo pháp quyết tỏa ra. Theo động tác của hắn, Tuyết Ảnh Chân Ma Công được vận chuyển đến cực hạn, ma khí nồng đậm lũ lượt ùa ra, bao phủ lấy thân thể của Lâm Hiên. Không thể nói là động tác của hắn không nhanh chóng, nhưng hắn chỉ vừa mới làm xong tất cả những chuyện này thì có một tiếng nổ ầm ầm truyền vào tai. Ầm! Điểm đen kia đã trở nên vô cùng rõ ràng, không ngờ lại là một con cóc màu vàng. Không đúng, là dáng vẻ của một con kim sắc thiềm thừ, rơi xuống đất ầm ầm. Trong nhất thời, toàn bộ không gian chấn động không thôi, vốn là phạm vi vạn dặm xung quanh đây mới vừa bị trận sóng âm đáng sợ kia san thành đất bằng, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một vết nứt thật lớn, giống hệt như mạng nhện vậy, kéo dài ra bốn phía. Mà ở giữa vết nứt kia có một lổ hỏng rất lớn, đường kính dài hơn trăm trượng, sâu không thấy đáy. Vừa rồi, con thiềm thừ màu vàng kia chỉ là một con vật bình thường, tựa như sao băng rơi xuống đất. Cai Thành cách Thanh Mộc Thành khoảng chừng trăm trượng, khoảng cách ngắn như vậy, nên chắc chắc Cai Thành cũng bị ảnh hưởng. Có thể tưởng tượng được lúc này tòa thành đã hóa thành một mảnh phế tích... Không, nói chính xác là đã trực tiếp bị san thành đất bằng. Không cần phải nói thành trì, ngay cả tất cả những kiến trúc cũng không còn cái nào toàn vẹn. Vào một khắc kia, cả tòa thành, kể cả vạn tu sĩ đều bị nghiền nát. Thật ra thì căn bản không có người nào tiến hành công kích đối với Cai Thành cả, nó chỉ bị sóng âm còn sót lại lướt qua một chút mà thôi, cửa thành cháy rụi, vô số người vô tội gặp tai ương. Trước mắt, hắn đã hiểu được tất cả nguyên nhân. Vào giờ khắc này, mấy vạn tu sĩ tựa như vô số con kiến hôi, có lẽ Lâm Hiên chính là người duy nhất may mắn còn sống. Lúc này, hắn núp ở phía sau một đống đổ nát, sắc mặt vô cùng u ám, dường như mang theo vài phần lưỡng lự. Bình tĩnh mà nói, nếu bây giờ hắn rời đi thì cơ hội này cũng xem như không tồi. Song cứ mơ hồ như vậy mà rời đi thì Lâm Hiên lại không cam lòng. Họa kề phúc, phúc ẩn trong họa, phía sau nguy hiểm phải chăng ẩn chứa cơ duyên? Dù sao thì phần lớn tu tiên giả, cho dù là những tồn tại cấp cao từ Phân Thần trở lên cũng không có cơ hội gặp mặt Chân Linh một lần. Cầu phú quý trong nguy hiểm! Ý nghĩ này đang giao chiến mạnh mẽ trong đầu Lâm Hiên. Hắn có chút chần chờ, nhưng rốt cuộc cũng quyết định phải mạo hiểm một lần. Dù sao thì tình thế trước mắt có thể là một cơ duyên nghịch thiên. Ngay sau đó hắn liền thu liễm khí tức, cần thận đem thân ảnh của mình ẩn nấp trong bóng tối của đống đổ nát. Hắn vừa mới làm xong tất cả. - Ộp! Dường như một tiếng ếch kêu đã được phóng đại vô số lần truyền vào trong tai. Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên nóng hầm hập, trong hố lớn sâu không thấy đáy đột nhiên xuất hiện một đốm lửa. Không, căn bản cũng không phải là đốm lửa gì cả, mà là nham thạch phun trào từ bên trong hố ra. Nham thạch tập hợp thành một ngọn lửa to lớn, đường kích dài chừng trăm trượng. Điểm đáng sợ hơn là trên chóp đỉnh của nham thạch nóng chảy kia có một con quái vật nằm sắp ở phía trên. Một mảng bóng tối đáng sợ tỏa ra. Con quái vật kia cao hơn mười trượng, hình dáng như một con thiềm thừ, toàn thân có màu vàng tinh khiết. Mặc dù nhìn kỹ lại, từ hình dáng bên ngoài mà nói thì so sánh với thiềm thừ chân chính cũng giống nhau tới chín phần, nhưng vẫn có một số điểm khác biệt. Đầu tiên giữa đôi lông mày vẫn có một viên châu đường kính thật lớn, óng ánh trong suốt như ngọc, ở nơi này hết lần này tới lần khác giống như một viên ngọc đặt giữa khai ngọc, lại có một hạt châu màu vàng lớn chừng quả đấm khảm nơi đó. Nhìn vô cùng kỳ lạ. Mà ở trên lưng nó, dọc theo hướng cột sống, cách mỗi trượng lại có một cây gai nhọn màu lửa đỏ. Tại mấy xương đốt cuối cùng, uốn lượn thành hình dạng một cái móc câu. Kim Nguyệt Chân Thiềm! Lâm Hiên cũng hớp một ngụm lãnh khí. Tuy rằng ngay từ đầu, trong lòng hắn cũng đã có phỏng đoán, mà sau khi khẳng định thân phận vật này là Chân Linh thì vô cùng chấn động. Trách sao nó lại có thể tản mát ra Hỗn Độn Yêu Khí nồng đậm như vậy, điểm này cho dù là những thứ đại năng yêu tộc Độ Kiếp Kỳ cũng không thể nào làm được. Chương mới tại truyen.org Mặc dù Kim Nguyệt Chân Thiềm ở trong giới Chân Linh chỉ được xếp vào một trong những Chân Linh rác rưởi nhất. Nhưng dù sao thì Chân Linh vẫn là Chân Linh, có thể có được danh hiệu này thì dù nhỏ yếu cũng chỉ là tương đối, thật sự có thể yếu đến mức nào chứ? Nói tóm lại, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ nhất định là vọng phong phi mỹ (Cỏ vừa gặp gió đã đổ gục). Mà vừa rồi Lâm Hiên thấy rất rõ ràng, Kim Nguyệt Chân Thiềm là bị người khác đánh, phá giới rơi xuống nơi này. Giờ khắc này, nó đang ngồi chồm hổm trên ngọn lửa do đống nham thạch ngưng tụ thành, cũng là một bộ dáng như gặp phải đại địch. Tình thế đã vô cùng rõ ràng, nó đang cùng đối thủ đấu sức, Kim Nguyệt Chân Thiềm đúng là đang ở thế yếu. Đến tột cùng ai có thể hung hãn đến mức này, ngay cả Chân Linh mà cũng dám đánh chứ? Lâm Hiên không biết được. Trong lòng chất chứa nhiều suy đoán, chẳng lẽ là một con Chân Linh khác sao? Hình ảnh trước mắt này, vạn năm khó gặp, Lâm Hiên cũng bị hình dáng tuyệt đẹp của nó hấp dẫn, nhất thời đã quên đi cảnh ngộ của mình. - Ộp! Lại một âm thanh to lớn truyền vào trong tai, Kim Nguyệt Chân Thiềm vốn đang cảnh giác bỗng nhiên chuyển động, thế nhưng tốc độ của nó vô cùng nhanh, mặc dù lấy nhãn lực của Lâm Hiên quan sát cũng vô cùng khó khăn. Trong thoáng chốc, miệng nó dường như giật giật, theo sau không gian bỗng nhiên trở nên mơ hồ, dường như bị kéo dài ra, giống như hình dạng của một sợi dây thừng cắt ngang chân trời. Không đúng, nơi này làm gì có thứ gọi là dây thừng chứ, căn bản chính là lưỡi của Kim Nguyệt Chân Thiềm, đang lúc duỗi ra một cái rồi co rụt lại, vậy mà lại bay vọt hơn ngàn thước, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm tới đỉnh đầu. Thiềm Thừ thè lưỡi, động tác này so với động tác vồ côn trùng của những con ếch bình thường có vài phần tương tự, thế nhưng lại không thể nào coi như nhau được. Một kích này của nó ẩn chứa pháp tắc lực.