Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2726: Thái Ất tiên thảo



- Nghiệt súc, muốn tự tìm đường chết sao?
Trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng quát.
Sau đó ngân quang lóe lên, một nữ tu mặc áo trắng tung bay trong gió xuất hiện.
Liếc nhìn lại, nàng chỉ hơn hai mươi tuổi, thế nhưng trong đôi mắt của nàng lại tràn đầy tang thương.
Dường như trong tất cả những truyền kỳ phát sinh ở những năm tháng cổ xưa, nàng đã từng trải qua từng việc từng việc.
Khí tức trên người nàng lại càng vô cùng đáng sợ, cư nhiên lại có thể sánh ngang với Kim Nguyệt Chân Thiềm. Không... Rõ ràng còn mạnh hơn một chút.
Lấy cảnh giới của Lâm Hiên cũng không thể nào tính ra, nhưng rõ ràng là tu tiên giả đại năng Độ Kiếp Kỳ, hơn nữa cũng không phải sơ kỳ, nói như thế nào đây?
Cảm giác kia, so với cảm giác khi hắn ở Ma giới gặp phải Nãi Long Chân Nhân trước kia có vài phần tương tự.
Độ Kiếp hậu kỳ!
Đây dường như chính là lời giải thích duy nhất.
Dĩ nhiên hiện tại cũng chỉ do Lâm Hiên phỏng đoán mà thôi, nhưng trong lòng hắn cũng có vài phần sợ hãi.
Chân Linh, còn có tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ, điều này tựa hồ có phần quá điên cuồng.
Dĩ nhiên quyết định ở lại chỗ này của hắn chưa chắc là chủ ý tốt.
Có lẽ không cẩn thận sẽ rơi xuống địa ngục.
Đây cũng không phải là chuyện giật gân, hoặc là thổi phồng lên. Lâm Hiên cũng chưa từng thấy qua tu luyện giả Độ Kiếp hậu kỳ xuất thủ, nhưng trong truyền thuyết, bọn họ đã có thể nghịch chuyển Thiên đạo pháp tắc. Loại tồn tại trước mắt này, đừng nói là hiện tại hắn chỉ là một tu luyện giả Hóa Thân Cảnh thấp bé đi đến nơi này, cho dù bản thể ở đây cũng không thể nào nắm chắt có thể tự vệ dù chỉ là một phần.
Nhưng hối hận cũng vô dụng.
Hắn từng có cơ hội tốt nhất để chuồn mất, hiện tại đã để vuột mất, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bằng không một khi khiến cho Kim Nguyệt Chân Thiềm hay là nữ tu kia chú ý, sau đó tùy tiện ném tới đây một đạo kiếm khí hoặc là một đạo công kích khác thì dù hắn có hối hận cũng không kịp.
Trong lòng Lâm Hiên đang bồn chồn, nhưng cũng chỉ có thể cẩn thận che giấu hành tung của mình.
Cái cảm giác bản thân không thể nào nắm giữ vận mạng của mình thật sự vô cùng khó chịu, xét đến cùng thì bản thân hắn quá nhỏ bé.
Lâm Hiên âm thầm than thở.
Bên kia, người nữ tu kia giơ bàn tay ngọc ngà lên, năm ngón tay bắt lấy hư không, một thanh kiếm thoáng chốc xuất hiện trong bàn tay của nàng. Thanh kiếm mỏng như cánh ve, liếc nhìn lại, lại là nửa trong suốt.
Kiếm đó nhìn qua vô cùng mỏng manh yếu đuối nhưng lại một mực ẩn chứa Pháp tắc lực khiến cho người ta sợ hãi.
Bàn tay của nữ tử này thoáng run, cầm nó khua khua đâm tới phía dưới.
Động tác vô cùng linh hoạt, toàn bộ quá trình lại càng vô thanh vô thức, nhưng lúc bổ tới phía chính diện lại phát ra một tia kiếm khí to lớn, che khuất vầng thái dương. Thanh thế to lớn vô cùng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, rồi lại nhanh chóng biến mất, tất cả kiếm khí phảng phất như bị đè áp vào một chỗ, biến thành một đám tơ mảnh khảnh trong suốt như thủy tinh.
Lâm Hiên nhìn thấy thì líu lưỡi không nói nên lời, hóa kiếm thành ti (Tơ), loại trình độ này hắn thật sự mới nhìn thấy lần đầu. Chớ đừng nói chi là trong đó lại có ẩn chứa Pháp tắc lực.
Sau đó lại thấy Tinh ti cùng với lưỡi của con Thiềm Thừ chạm vào nhau.
Xuy...
Vào một khắc kia, tất cả thiên địa đều trở nên vặn vẹo. Rõ ràng Lâm Hiên chưa từng bị dư âm vạ lây, nhưng lại vô cùng khó chịu không thể nào giải thích được. Huyết khí không ngừng cuộn trào trong lồng ngực.
Cũng may là hắn bây giờ cũng là Hóa Thân Cảnh, chính là Dược Linh chi thể, Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan, Thiên Địa pháp tắc vốn ám hợp, đối với Pháp tắc lực cũng có một chút hiệu quả đề kháng, bằng không đổi lại là một tu tiên giả cùng cấp bậc khác thì không tức khắc ngã xuống cũng khẳng định sẽ thất khiếu chảy máu.
Lại nói tiếp toàn bộ quá trình phức tạp, thật ra thì chỉ xảy ra trong chốc lát, sau đó liền phân được thắng bại.
Kèm theo một tiếng xuy rất nhỏ vang lên thì lưỡi của Kim Nguyệt Chân Thiềm không địch lại, bị cắt đứt một đoạn.
Nhưng Lâm Hiên lại không thể nhìn thấy rõ ràng, đến tột cùng là có đổ máu hay không, sau đó chỉ thấy đầu lưỡi của nó bị cắt.
- Xẹt!
Một tiếng nứt toát vang lên, hóa thành vô số điểm tinh quang, biến mất trong bầu trời.
Trong mắt Kim Nguyệt Chân Thiềm lóe lên một tia đau đớn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Sau đó nó há miệng, nhưng mà lần này nó lại không có công kích mà là phát ra thứ ngôn ngữ ông ông truyền vào trong lỗ tai:
- Giết người chẳng qua chỉ là đầu chỉa xuống đất, bản tôn dầu gì cũng là một trong những Chân Linh, chẳng lẽ các hạ muốn dồn ép ta đến đường cùng sao?
- Hừ, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì, ai bảo ngươi xông vào động phủ của bổn cung, còn hái Thái Ất tiên thảo đi nữa, chẳng lẽ ngươi còn mong đợi bổn cung tha cho ngươi?
Sắc mặt nữ tử kia vô cùng lạnh lùng, chỉ khi nói đến Thái Ất tiên thảo mới có chút dao động.
Tuy rằng chỉ lác đác mấy lời, nhưng cũng đã nói rõ ràng ân oán của hai người.
Thái Ất tiên thảo?
Lâm Hiên cố gắng hồi tưởng lại, nhưng không hề có chút ấn tượng nào, thứ này đến tột cùng là cái gì mà hắn hoàn toàn chưa hề nghe ai nói qua.
Có lẽ tu vi của bản thân mình quá thấp, còn chưa đủ tiếp xúc với cái tầng thứ đó.
Chỉ có điều chỉ là hai chữ "Tiên thảo" cũng đủ biết đó tuyệt đối là vật không tầm thường.
Có phải là vật tiên gia hay không cũng khó mà nói được, nhưng có thể khiến cho Chân Linh cùng với một cường giả Độ Kiếp hậu kỳ quyết đấu sống chết với nhau thì ngoài có giá trị cực cao ra thì chẳng lẽ còn vì lý do nào khác nữa sao?
- Tiên thảo đó đúng là bổn tổn làm ra chuyện không thích đáng, nhưng dù sao ăn thì ta cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ còn có thể nhổ ra trả lại cho ngươi sao, đạo hữu ép bức đến đường cùng như vậy thì có ý nghĩa gì?
Kim Nguyệt Chân Thiềm thở dài, âm thanh ồm ồm truyền vào trong lỗ tai, rõ ràng trong đó mang theo vài phần nhận sai.
Thế nhưng Thái Ất tiên thảo là linh vật thế nào chứ, trong bách hoa viên của nữ tử này cũng chỉ có một gốc như thế. Trước đó vì để lấy được vật này mà nàng đã vất vả biết bao, đừng nói chi đến việc mất trăm vạn năm để chăm sóc nó phát triển đến lúc trưởng thành, càng hao tốn biết bao tâm huyết.
Tận mắt nhìn thấy người khác chiếm đoạt, không ngờ chỉ sơ sẩy trong chốc lát lại bị con thiềm thừ ghê tởm này cướp trước một bước.
Chân Linh thì thế nào?
Tâm huyết của nàng nhiều năm như vậy nhưng lại bị người khác đoạt mất, há có thể chỉ một câu nhận lỗi của kẻ hèn mọn này là có thể vứt bỏ chứ? Muốn biến chiến tranh thành ngọc bạch cũng không dễ dàng như vậy.
Nữ tử này không hề nhả ra nửa chữ, biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ:
- Việc đã đến nước này, dù có xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì, ngươi đã đem tiên thảo của bổn cung nuốt mất rồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bày tỏ chút áy náy là có thể khiến cho bổn cung không truy cứu chuyện này nữa sao?
- Thật sự xin lỗi, bất quá thì bồi thường là xong chứ gì, tốt xấu gì thì bản tôn cũng là một Chân Linh, nhiều năm qua, ít nhiều gì thì ta cũng tích trữ được một ít.
Việc đã đến nước này, Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng không để ý đến mặt mũi nữa, nó thật sự là Chân Linh nhưng nữ nhân trước mắt càng đáng sợ hơn.
Bản thân mình đi trộm tiên thảo bị phát hiện, vì thế nên nó bị đuổi từ Quảng Hàn Giới đến Chân Linh không gian.
Muốn tránh cũng không tránh không được, sau một trận đại chiến thì nó lại bị nàng đánh từ Chân Linh không gian rớt xuống nơi này, cũng không biết đây là nơi nào trong giới diện Linh Giới.
Sau khi lãnh giáo bản lĩnh của nữ tử này thì Thiềm thừ thật sự rất sợ hãi.
Dù sao thì bản thân nó cũng không phải là Chân Long, cũng không phải là Thiên Phượng trong truyền thuyết có năng lực nghịch chuyển càn khôn. Suy cho cùng thì Kim Nguyệt Chân Thiềm chẳng qua chỉ là tồn tại cuối cùng trong giới Chân Linh.
Mà nữ tử này không chỉ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, sợ rằng cũng không phải là tu sĩ hậu kỳ bình thường. Tuy rằng còn chưa đạt tới đẳng cấp Tán Tiên Yêu Vương kia, nhưng muốn giết chết nó cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Kim Nguyệt Chân Thiềm không thể nào không kiêng kỵ được, nhìn dáng vẻ của đối phương dường như là không đánh hắn chết thì không ngừng, cũng không phải là một lòng muốn xóa nỗi tức giận trong lòng.
Sớm biết như vậy thì trước đây dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không để Thái Ất tiên thảo hấp dẫn, vì ham muốn bổn nguyên lực trong đó mà một ngụm đem nó nuốt xuống như vậy, từ đó mà dẫn đến một cường địch thế này!