Độn thuật của lão quái vật này không phải tầm thường nhưng vẫn còn kém một bậc so với Cửu Thiên Vi Bộ. Lâm Hiên phát sau mà lại đến trước. Khoảng cách chỉ là vài bước, Vạn Thú Tôn Giả vừa sợ vừa giận nhưng không cam lòng chịu thất bại trong gang tấc như vậy. Bùm! Bùm! Âm thanh của xương cốt bạo liệt vang vào trong tai. Tay phải hắn chợt duỗi dài, đột nhiên tóm xuống cổ họng của Hồng Diệp Tiên Tử. "Lão tặc, ngươi dám?" Lâm Hiên giận đến tím mặt, nguyên khí của thiên địa xung quanh cũng như bị đông kết lại. Hắn đang tính không tiếc hao tổn chân nguyên thi triển bí thuật thì một màn bất ngờ đã xảy ra. Vốn định bắt lấy Hồng Diệp làm con tin, Vạn Thú Tôn Giả đột nhiên khẽ động, thân hình chợt lóe, sau đó liền đổi hướng bằng một tư thế không thể tưởng tượng nổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Trên mặt hắn tràn đầy thần sắc dữ tợn. "Tiểu tử, ngươi bị lừa rồi!" Lời còn chưa dứt thì bàn tay chợt lóe lên hắc quang, cơ nhục nhanh chóng khô rút lại, một đôi điểu trảo sắc bén dị thường đã xuất hiện. Giống như chim ưng bắt thỏ, trảo này của hắn nhắm thẳng vào đầu của Lâm Hiên. Trảo còn lại đánh thẳng về trái tim đối phương vừa nhanh vừa độc. Nếu bị hai trảo này đánh trúng, Lâm Hiên không táng mạng đương trường thì khẳng định thân thể sẽ bị hủy. "Yêu hóa, ngươi là Tu yêu giả" Dị biến nổi lên! Sắc mặt Lâm Hiên cũng không khỏi lộ vẻ hoảng sợ. Lão quái vật này tâm cơ thật thâm trầm, căn bản đã chuẩn bị lưỡng toàn. Nếu Lâm Hiên không thể khám phá ra hành tích thì hắn sẽ bắt Hồng Diệp làm con tin. Dùng nàng mặc cả đổi lấy một con đường sống. Nếu hàng tung bị khám phá thì cũng chẳng có vấn đề. Đối phương vì sốt ruột phải cứu người tất nhiên sẽ lộ sơ hở. Chỉ cần nắm chắc thời cơ tốt, hắn sẽ có thể đánh lén thành công. Lấy tâm cơ đối phó sự vô ý, hắn có tám phần nắm chắc Lâm Hiên nhất định sẽ mắc câu. Vạn Thú tôn giả lấy sở trường khiển thú uy chấn hải vực phụ cận này, có điều số người biết thân phận Tu yêu giả của hắn thì ít ỏi hầu như chẳng có mấy. Không phải là bổn mạng phi đao mà đôi lợi trảo sau khi yêu hóa mới là đòn tối độc của hắn, chuyện phá vỡ chiến giáp phòng ngự của đối phương đã quen thuộc như ngựa kéo xe nhẹ chạy đường quen. Lâm Hiên vừa bất ngờ vừa kinh sợ. Thường xuyên bắt nhạn mà lần này lại nhạn mổ mắt, không ngờ lại hồ đồ sa vào cạm bẫy của đối phương. Lúc này muốn tránh cũng không được, căn bản cũng không thể tế ra pháp bảo phòng ngự. Cũng may sở học vốn uyên bác. Lâm Hiên nghiến răng, đáy mắt ẩn ẩn dị quang. Không thấy có bất kỳ động tác gì mà một đạo yêu khí kinh người phóng lên cao. Sau đó trong tiếng nổ "Đùng! Đùng", Hai tay của Lâm Hiên chợt lóe ngân quang, không ngờ cũng biến thành một lợi trảo có ba vuốt. Có vài phần tương tự lợi trảo của đối phương nhưng lại cao quý và đẹp hơn bội phần. Phượng Hoàng, chính là bách điểu chi vương, chỉ là loại súc sinh lông dẹt bình thường há có thể sánh bằng? Càng thêm không thể tin được, theo sự biến hóa của đôi tay hắn thì Bích Diễm Kỳ Lân Giáp dường như thông linh ra biến hóa. Nó tự điều chỉnh hộ giáp, để lộ ra những móng vuốt cực kỳ sắc bén. "Hả…???" Vạn Thú Tôn Giả một lần nữa phải trợn mắt há mồm, hầu như nghĩ hắn đang nhìn lầm. Đối phương cũng là Tu yêu giả? Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, khi đối phương phát ra yêu khí lại khiến hắn có cảm giác hồn bất phụ thể như vậy? Nhưng lúc này muốn biến chiêu đã không kịp. Âm thanh như sấm nổ giữa trời quang vọng vào tai. Lợi trảo sau khi yêu hóa của hai người đã chạm vào nhau. Hai đạo quang hà màu xám và màu bạc đan xen vào nhau, tạo thành những bàn tay lớn nhỏ không đều, mang theo những phù văn chớp động không thôi. Tiếp theo những tiếng nổ mạnh ầm ầm. Những ngọn cương phong quét mạnh xuyên thủng qua thân thể những tu sĩ có tu vi yếu kém, khác nào Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (1). Hồng Diệp tiên tử và yêu phụ Nguyên Anh hậu kỳ kia đại kinh thất sắc vội tế ra bảo vật phòng ngự, hóa ra tầng tầng ánh sáng nghiêm cẩn bảo vệ bản thân. Hai bên giao thủ bất phân thắng bại. Uy lực của Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết không nhỏ nhưng đối phương là Ly Hợp hậu kỳ, thần thông tu luyện cũng có chỗ độc đáo và kì bí riêng. Nhưng Lâm Hiên vẫn còn hậu chiêu. Hít vào một hơi, sau lưng không ngừng lóe kim quang, pháp tướng chín đầu mười tám tay lại một lần nữa xuất hiện trước mắt chúng nhân. "Không ổn!" Vạn Thú Tôn Giả đã quá sợ hãi nhưng lúc này muốn chạy trốn đã không kịp nữa. Thợ săn biến thành con mồi, hắn tạo ra cạm bẫy rồi tự hãm thân trong đó. Kim quang chớp lên, những cánh tay của pháp tướng đã quấn lấy tứ chi, chặt chẽ giam giữ thân thể của Vạn Thú tôn giả. Những cánh tay còn thừa lại còn rất nhiều liền nắm lại thành quyền, hung hăng đấm mạnh lên đầu, ngực, bụng của hắn. Chỗ yếu hại đã lộ ra không thể nghi ngờ, mắt thấy Vạn Thú Tôn Giả sắp bị Lâm Hiên đánh bại thì một tiếng hét lớn lại vang lên: "Lâm trưởng lão, không cần bối rối, ta đến giúp ngươi lấy đầu của Vạn Thú lão tặc này!" Âm thanh này chính là do tâm phúc của Hồng Diệp, cũng là người nàng hết mực kính trọng. Là An trưởng lão phát ra. Chẳng biết từ lúc nào lão đã đến cách hai người hơn trăm trượng. Một luồng tinh quang lóe ra, chính là một thanh Liễu Diệp Đao. Thoáng nhìn cũng biết là bảo vật bất phàm, chém thẳng đến đầu của Vạn Thú Tôn Giả. Lâm Hiên cũng hơi ngẩn người, biến cố này xảy ra quá nhanh, nếu là người thường thì đã không kịp phản ứng. An trưởng lão tuy làm điều thừa nhưng dù sao cũng mang ý tốt. Nhưng không biết vì sao trong lòng Lâm Hiên lại có cảm giác bất ổn. Trường cảnh quái dị không tên đối phương tâm ngoan thủ lạt ném ba gã tu sĩ cho Ngân Ngư Điểu lại hiện ra trước mắt, hành động này dù là để chấp nhiếp đám tu sĩ nhưng làm hắn có chút kinh sợ. Huống chi ngay một khắc trước kia, hắn mới dẫm một chân vào cạm bẫy do Vạn Thú Tôn Giả bày ra, mặc dù đã phản khách vi chủ nhưng bài học này đã khắc sâu. Trong kim quang chói mắt, Liễu Diệp Đao chớp mắt đã đến trước mặt sắp chém vào thủ cấp của Vạn Thú Tôn Giả. Đã không thể nhúc nhích, trong đáy mắt lão yêu hiện sự tuyệt vọng. Thân người hắn chợt phát ra hắc quang, tựa hồ Nguyên Anh trốn chạy ra ngoài. Nhưng trong sát na này lại chợt nổi lên dị biến. Liễu Diệp Đao kia chỉ còn cách cổ họng của Vạn Thú Tôn Giả hơn một trượng, đột nhiên hiện ra kim quang sáng chói rồi phát tiếng ra nổ mạnh ầm ầm. Bên trong đạo kim quang, Liễu Diệp Đao chợt lóe lên rồi chia làm ba. Trong đó, một thanh vẫn tiếp tục trảm tới thủ cấp của Vạn Thú Tôn Giả. Hai thanh còn lại thì lấy Lâm Hiên làm mục tiêu. Một nhằm vào đầu một nhắm vào bụng, góc độ đều cực kỳ ác độc. Đều hướng vào chỗ cực kỳ yếu nhược, nhìn qua ai cũng biết là muốn đưa hắn vào tử lộ. "Đáng giận!" Tròng mắt Lâm Hiên co lại, không nhịn được mắng ầm lên. Không ngờ sự lo lắng không hiểu kia lại trở thành sự thật. Tên An trưởng lão này không có ý tốt, đồng thời muốn chém giết cả hắn và Vạn Thú Tôn Giả, làm ngư ông ngồi không đắc lợi! Cuối cùng là chủ ý của lão, hay chính Hồng Diệp tiên tử bày mưu tính kế? Bất quá lúc này không có thời gian để suy đoán. Liễu Diệp Đao toát ra lệ khí hung tàn khiến người cực kỳ sợ hãi. Nếu bị chém trúng tuyệt đối sẽ đầu lìa khỏi cổ. Cũng may Lâm Hiên sớm đã cảnh giác. Tay áo phất lên, phát ra một đạo thanh hà. Thiên địa nguyên khí bốn phía cũng nhanh chóng tụ hợp, tuy không kịp ngưng kết thành bảo vật nhưng đã ngăn trở công kích mũi nhọn tà ác kia trong một thoáng. Chỉ một sát na này đã đủ cho hắn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Thân ảnh Lâm Hiên mở hồ một cái, biến mất tại chỗ không còn thấy chút tung tích. Vèo… Hai thanh Liễu Diệp Đao chém qua nhưng cũng chỉ chạm vào hai đạo tàn ảnh của Lâm Hiên mà thôi, còn lông tóc hắn thì chẳng hao tổn một sợi. Có điều một mục tiêu khác, Vạn Thú Tôn Giả lại không có khí vận tốt đến như vậy. Lúc ban đầu hắn bị Lâm Hiên giam cầm, khi pháp tướng buông ra thì Liễu Diệp Đao kia chỉ cách hắn hơn một thước. Với khoảng cách ngắn như vậy, trừ phi là lão quái vật Động Huyền Kỳ, còn không có bất luận người nào khác có thể tránh kịp. Mắt thấy thân thể sắp bị phá hủy, Vạn Thú Tôn Giả phản ứng cũng thật xuất sắc. Mạnh mẽ rướn đầu lên vài tấc. Hoa máu bắn tung tóe, hắn đã tránh được họa rơi đầu nhưng một cánh tay lại bị Liễu Diệp Đao chém rụng. Lớn tiếng kêu gào thảm thiết cùng máu đổ tràn ngập, sau đó thân ảnh của lão ma như sao xa, nhanh chóng phi độn thoát khỏi nơi nguy hiểm. Diễn tả thì cực kỳ phức tạp, kỳ thật chỉ xảy ra trong nháy mắt. Những tu sĩ ở xung quanh cũng đều sợ hãi đến ngây người. Âm thanh giao thủ cũng chợt tắt hẳn. Từng người đều trợn mắt thật to chú ý đến dị biến không thể nào tin được này. Hành vi ném đá xuống giếng của An trưởng lão thật quá mức quỷ dị! Nếu hắn là nội gian do Vạn Thú Tôn Giả mua chuộc thì vì sao phải loại bỏ cả hai người? Vậy là muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chẳng lẽ thật sự do Hồng Diệp tiên tử bày mưu tính kế? Bộ dáng của Lâm Hiên trở nên cực kỳ âm lãnh. Hắn hận nhất chính là mình bị người khác phản bội! Nếu Hồng Diệp thật sự muốn dùng mình làm con rối. Chơi trò được chim quên ná, được cá quên nơm, mặc kệ đối phương là nữ tử hay nam nhân, hắn tuyệt đối không bỏ qua! Nhưng hai người đã ký kết Khế Huyết văn thư. Hồng Diệp tiên tử đã bị khế ước trói buộc, về lý cũng không thể hạ độc thủ với hắn như vậy. Như vậy có lẽ đây là An trưởng lão tự ý xuất thủ, muốn diệt sát hắn và Vạn Thú Tôn Giả, quay lại cướp đoạt quyền lực hay thậm chí giết chết Hồng Diệp. Như vậy vừng hải vực rộng lớn này chỉ có lão là độc tôn. Chuyện này rất có khả năng. Nếu cả hai đảo lâm vào cảnh quần long vô thủ. An trưởng lão có thể làm được chuyện trấn nhiếp cả hai tông phái này. Chú thích (1): Thành môn thất hỏa, tất cả mọi người vì hộ thành đều cần nước, nước dùng xong hết rồi, cá trong ao cũng đã chết. Ví như việc do phải chịu liên lụy mà tổn thất hoặc gặp tai họa.