Thọ nguyên của An lão không còn nhiều, chỉ còn vài chục năm. Với tư chất của lão tuyệt không có khả năng tiến giai Ly Hợp. Một người gần đất xa trời như vậy, hao tâm tổn trí kiến tạo đại cơ nghiệp còn có tác dụng gì. Khi ngã xuống cũng chỉ còn lại nắm đất vàng. Lâm Hiên đã điều tra qua về thân phận của người này. Lão có một đứa nhi tử, nghe nói tư chất rất tốt nhưng hơn trăm năm trước đã cùng thê tử ngã xuống. Nghe nói lúc ra biển gặp phải một quái vật đáng sợ. Thân nhân của lão chỉ còn một tôn nữ do nhi tử lưu lại, chính là An tiên tử mà Lâm Hiên đã từng gặp tại đấu giá hội. Linh căn của nàng tuy không tồi nhưng còn kém Hồng Diệp một chút. Huống chi nàng bây giờ cũng chỉ là Ngưng Đan Kỳ, có thể kết thành Nguyên Anh trước khi An trưởng lão tọa hóa hay không thì chưa chắc. Hồng Diệp tiên tử với thân phận đại tu sĩ, kế thừa đảo chủ đã phải chịu không ít chê bai, phải dựa vào sự trợ giúp của nhiều lão thần mới miễn cưỡng khống chế được cục diện. An tiên tử kia có tài đức thế nào, dù mưu kế của An trưởng lão có thành công thì nàng cũng không có sức mà kế thừa phần gia nghiệp này, ngược lại còn rước họa vào thân. An trưởng lão chắc chắn rõ ràng lợi hại trong chuyện này, lão làm vậy mục đích cuối cùng là gì? Trong mắt Lâm Hiên tràn đầy vẻ khỏ hiểu, ý niệm trong đầu xoay chuyển, nhất thời không nghĩ ra nguyên cớ. Bất quá, rất nhanh ánh mắt của hắn liền trở nên thanh minh. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, trực tiếp hỏi người trong cuộc là được. Nếu đối phương nguyện ý nói là tốt, còn nếu cứng đầu thì trừu hồn luyện phách! Mà bên kia, sắc mặt của Vạn Thú tôn giả trắng bệch. Cánh tay trái bị chém xả vai, máu tươi chảy ra ồng ộc. Hắn duỗi tay vỗ, lấy ra một tấm phù triện màu bạc dán lên miệng vết thương, máu lập tức chảy chậm lại. Quái vật đầu trâu thân rắn kia cũng bay về bên người. Lúc này bộ dáng của Vạn Thú tôn giả rất khó coi, vốn hùng tâm bừng bừng, muốn trở thành bá chủ của vùng hải vực này. Không ngờ lần này thảm bại vô cùng, thiếu chút nữa còn biến thành chó nhà có tang. Thở dài, ánh mắt của hắn lộ vẻ lo lắng nhưng lại chưa rời đi. Cục diện quỷ dị trước mắt nói không chừng có cơ hội cho hắnlàm ngư ông đắc lợi. Lão quái vật này quả là đảm lược, nếu là kẻ khác đã sớm chạy trối chết. Những tu tiên giả vốn đang chém giết đều dừng tay, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, thậm chí còn không biết nên hành động theo ai. Cục diện không chết không ngừng lại trở nên vô cùng quỷ dị. "An thúc, tại sao người lại làm như vậy?" Thanh âm lạnh lùng của Hồng Diệp tiên tử truyền vào tai, người sáng suốt không khó để nghe ra bên trong tràn đầy vẻ đau lòng. An trưởng lão chính là lão thần hai đời, được đại ân của tổ phụ nên đối với nàng như người một nhà, luôn trung thành tận tâm. Tổ phụ ngã xuống. Cho tới nay lão chính là cây cột chống lớn nhất của Hồng Diệp đảo. Lão hành động như vậy khiến Hồng Diệp tiên tử có cảm giác bị lừa gạt, thậm chí còn phẫn nộ hơn cả Lâm Hiên. Theo thanh âm băng lãnh của Hồng Diệp tiên tử, các tu sĩ khác đồng loạt quay sang. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào một lão giả, ngay cả tu sĩ bên Vạn Thú đảo cũng không ngoại lệ. Bọn họ cũng rất tò mò, ai ai cũng đều rõ sự trung tâm của An Lão nhi với Hồng Diệp tiên tử. Bây giờ thọ nguyên không còn nhiều. Sao lão lại vô duyên vô cớ phản bội ? Đối mặt với đủ loại ánh mắt, vẻ mặt An trưởng lão lại chẳng chút biểu cảm, giống như việc đánh lén vừa rồi không phải do lão làm vậy. Thấy cảnh này, vẻ mặt của Hồng Diệp tiên tử lại càng khó coi hơn. Lời giải thích của An trưởng lão rốt cục cũng truyền vào tai: "Đại tiểu thư, lão thần làm như vậy cũng là suy nghĩ cho người." "Suy nghĩ cho ta?" Hồng Diệp tiên tử có chút mờ mịt. "Không sai, chẳng lẽ người muốn làm con rối của kẻ này sao?" An trưởng lão giống như có chút kích động chỉ vào Lâm Hiên: "Gia hỏa này là một kẻ ngoại lai, sao có thể tin tưởng được, kế sách dùng hổ nuốt sói này của lão phu chính là muốn tiểu thư ngư ông đắc lợi, chỉ cần hắn cùng với Vạn Thú ngã xuống. Lại có lão phu phụ tá, tiểu thư bình định quần hùng, trở thành bá chủ của vùng hải vực này không phải dễ dàng như trở bàn tay sao." "An thúc, sao người lại có thể làm như vậy?" Hồng Diệp tiên tử thì thào, bộ dáng cực kì phức tạp. Nàng không tán thành kế hoạch nhưng khi biết đối phương vì mình thì không khỏi mềm lòng, trong đầu thầm nghĩ cách có thể khiến Lâm Hiên tha cho An trưởng lão. Dù sao thọ nguyên của An thúc không còn nhiều lắm, nàng không đành lòng thấy lão không được an hưởng chút tuổi già. "Đại ca..." Vừa mới mở miệng, bên tai đã truyền đến tiếng cười lạnh của Lâm Hiên: "Lão gia hỏa, sự tình đã tới bước này rồi ngươi cho là có thể che lấp quá khứ sao? Cần gì phải xảo ngôn lừa gạt Hồng Diệp muội tử. Lâm mỗ đã qua vô số tinh phong huyết vũ, âm mưu quỷ kế của ngươi có thể lừa được nàng, còn muốn qua mặt ta thì quả thật mơ mộng hão huyền." Cái gì hết thảy vì Hồng Diệp tiên tử. Tu tiên giả vốn là không lợi không làm, làm gì có ai lại đi mạo hiểm lớn như vậy vì kẻ khác. Hắn cùng Hồng Diệp đã ký Huyết Chú Văn Thư, An Lão nhi cũng biết chuyện này. Lão làm như vậy rõ ràng là gây bất lợi cho Hồng Diệp. Trái với Huyết chú thì lực nguyền rủa cũng đủ diệt sát một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kì như Hồng Diệp. Một phen hoa ngôn xảo ngữ của lão sơ hở chồng chất, căn bản không thể nào khiến cho người khác tín phục được. "Hắc hắc, thật không hổ là phi thăng tu sĩ, tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ nơi này thì không đáng nhắc nhưng tại hạ giới tài nguyên thiếu thốn. Có thể tu luyện đến Ly Hợp thì tư chất cùng nghị lực có lẽ chỉ kém bản lão tổ một chút, đáng tiếc hiện tại ngươi chỉ là Ly Hợp mà thôi..." Thanh âm cười khan của An trưởng lão truyền vào tai, ngữ khí âm lãnh đến cực độ, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc phi thường cổ quái. Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Khẩu khí của đối phương quả thật không nhỏ, chẳng lẽ lại là một lão quái vật Động Huyền Kỳ? Không có khả năng a! Một tồn tại như Động Huyền Kỳ, sao có thể ở một nơi nhỏ bé như Hồng Diệp đảo này được. Những tu tiên giả còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên. Hồng Diệp tiên tử khẽ nhíu mày, An trưởng lão này quả nhiên có vấn đề. "Ngươi không phải An thúc, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại mạo danh người. An thúc bị ngươi đưa tới nơi nào rồi?" "Hắc hắc... Tiểu nha đầu, không tồi, không ngờ ngươi còn có thể nhìn ra lão phu không phải phế vật họ An kia, xem ra lúc trước ta có chút khinh thường ngươi." An trưởng lão quay đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt đẹp của Hồng Diệp thì không hề có chút hảo ý. Lời còn chưa dứt khuôn mặt lão đã trở nên mơ hồ, thân hình cũng trở nên vặn vẹo, một cỗ yêu khí kinh người phóng lên cao. Cả người lão bị bao bọc trong hắc vụ, thanh thế cực kì kinh người. Một lúc sau hắc vụ tản ra, một lão giả thân hình thấp bé xuất hiện trước mặt. Lão giả chỉ cao bốn tấc gầy trơ xương, mắt to mũi gãy răng vàng, trên đầu có một chùm tóc lộn xộn màu xanh thẫm, tứ chi khô héo mà mười ngón giống như điểu trảo. Lâm Hiên coi như kiến thức uyên bác nhưng chưa từng thấy qua gia hỏa xấu xí như vậy. Phàm nhân nhát gan một chút có khi đã sợ đến mức run rẩy. "Phụ thân đại pháp!" Sắc mặt Lâm Hiên lập tức vô cùng ngưng trọng, thần thông này ở Nhân giới như sấm bên tai. Thậm chí có một lần ở cảnh giới Nguyên Anh kỳ, hắn đã thi triển ra nhưng chỉ là trong thời gian ngắn chưa đến một canh giờ. Có vài phần tương tự đoạt xá, nhưng có điểm bất đồng chính là đại năng tu tiên giả đã ngoài Động Huyền Kỳ mới có thể thi triển bí thuật này trong một thời gian dài, tạm thời lấy thân thể của người khác để mình sử dụng. "Độc Long ma tổ, ngươi là Độc Long!" Tiếng kinh hô truyền vào tai, chính là lão gia hỏa Vạn Thú kinh hô lên. Lúc này vẻ mặt của hắn cực kì hoảng sợ, không còn chút phong phạm nào của người đứng đầu một đảo, dường như cực kì sợ hãi lão giả nhỏ gầy trước mắt này. Độc Long ma tổ? Vẻ mặt những tu sĩ Ngưng Đan Kỳ trở xuống tràn đầy mờ mịt, bọn họ quá mức lạ lẫm đối với cái tên này. Nhưng còn các trưởng lão Nguyên Anh kỳ thì cả một đám sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt của Lâm Hiên cũng trở nên cực kì khó coi, Hồng Diệp tiên tử đã từng nói qua về kẻ này. Độc Long ma tổ, danh tự này đã truyền lưu tại Đông Hải Tu Tiên giới ít nhất trên vạn năm. Chính là một đại Yêu tu không chuyện ác nào không làm nhưng đến bây giờ vẫn tiêu dao khoái hoạt. Bởi vì hắn là lão quái vật Động Huyền Kỳ. Bản thể chính là một con Độc giao, nhưng nghe nói còn có huyết mạch nhánh phụ của một trong chín đứa con của Chân long. Tuy rằng rất loãng nhưng vô cùng hiếm có. Chiến lực của hắn còn trên cả những tu tiên giả cùng cấp bình thường. Cho dù là Tam yêu hoàng Lục hải vương cũng có điểm cố kỵ nên không dễ dàng trêu chọc gia hỏa này. Độc Long ma tổ ác danh lan xa nhưng Độc Long đảo của hắn cách nơi này rất xa, lão quái vật này ăn no rỗi việc chạy đến nơi đây làm gì? Phụ thể An trưởng lão, chẳng lẽ muốn mưu đoạt Hồng Diệp đảo? Không có khả năng! Hồng Diệp đảo sao có thể lọt vào pháp nhãn của đại yêu tộc này được? Rất nhiều nghi hoặc khiến Lâm Hiên như rơi vào sương mù, không tìm ra lý do nào thích hợp cả. Lúc này thanh âm khó nghe của đối phương lại truyền vào tai: "Hắc hắc, vừa rồi nếu hai người các ngươi chết đi thì còn ít chịu khổ sở. Nhưng không sao, hôm nay tâm tình của lão tổ ta rất tốt nên sẽ mở lòng từ bi, các ngươi tự sát đi!" "Lòng từ bi, bảo ta tự sát?" Lâm Hiên ngạc nhiên sau đó lộ vẻ cười lạnh. "Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn dám động thủ với bản lão tổ sao?" "Lão quái vật, ngươi coi mình là chân tiên sao. Nếu bản thể của ngươi đến đây có lẽ ta sẽ sợ một phần. Bất quá đây chỉ là một phụ thể thuật, thần thông nhiều nhất chỉ phát huy được hai thành toàn lực. Ngươi cho là mình có gì đặc biệt hơn người, muốn xem bổn thiếu gia như cá trên thớt?" Thanh âm Lâm Hiên tràn ngập vẻ đùa cợt. Đã trở mặt, nếu chọc giận khiến lão ma trở nên nóng nảy thì còn có lợi hơn. Nhưng ngoài dự liệu, Độc Long lão tổ vốn được xưng là có thù tất báo, sau khi nghe Lâm Hiên đùa cợt thì không chút tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ thương hại: "Tiểu tử vô tri, ngươi nói cũng không sai, phụ thân thuật của ta quả thật chỉ có thể phát huy ra một phần năm thực lực của bản thể thôi. Nhưng như vậy thì sao, không phải ngươi có thể hiểu được sự đáng sợ của Động Huyền Kỳ..." Lâm Hiên nghe thì tròng mắt co lại, trên mặt lộ vẻ kinh nghi bất định. Hắn đọc qua một số miêu tả về thần thông của tồn tại Động Huyền Kỳ trong điển tịch nhưng vô cùng mơ hồ. "Hắc hắc, tiểu tử, hôm nay tâm tình của bản tổ không tồi, nếu hiện tại ngươi tự sát ta còn có thể cho ngươi được toàn thây" Vừa dứt lời ánh mắt lão ma đảo qua chúng tu sĩ: "Chỉ có thể nói vận khí của các ngươi không tốt, nếu thân phận của bản tổ không bị bóc trần, tiếp tục giả mạo tiểu gia hỏa họ An kia thì có thể tha cho các ngươi một mạng. Bất quá hiện tại, tất cả các ngươi đều phải chết..." Lời này truyền vào trong tai, chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau. Cả một đám sắc mặt vàng như đất, tưởng tượng đến những thủ đoạn trong lời đồn của của lão ma này. Nếu rơi vào tay hắn chỉ sợ sống không bằng chết. Trải qua một phen đại chiến vừa rồi, tu sĩ bên Hồng Diệp đảo cơ hồ tổn thất gần một nửa, chỉ sót lại vài ngàn. Bên Vạn Thú đảo cũng không dễ chịu gì. Nhưng những tu tiên giả có thể sống sót thì chiến lực đều không tệ. Lúc này bọn họ đều tụ lại cùng một chỗ, không ai nguyện ý chết một cách như vậy. "Thật sự là một đám gia hỏa không biết tốt xấu, bản tổ đã cho các ngươi cơ hội, không muốn tự sát sao. Được, vậy để ta động thủ đưa ngươi đi, bất quá nếu như rơi vào tay của bản tổ, ta sẽ chậm rãi tra tấn để các ngươi được chết thống khoái." Tiếng cười quái dị của Độc Long ma tổ truyền vào tai, ngữ khí âm hàn đến cực độ nhưng vừa dứt lời thì sự tình ngoài dự đoán đã xảy ra. Chỉ thấy từ bên phe của Vạn Thú tôn giả bay vút ra một đạo quang hoa màu đen, không phải đào tẩu mà đến trước mặt lão quái vật kia. Lâm Hiên ngạc nhiên, gia hỏa này quả thật là lớn mật. Quang hoa thu liễm lộ ra thân hình một nữ tử Nguyên Anh hậu kỳ chừng hai bảy hai tám. Chính là tu tiên giả vừa đấu pháp với Hồng Diệp tiên tử. Ả muốn làm gì? Lâm Hiên đã ẩn ẩn đoán ra mà trên mặt của Vạn Thú tôn giả cũng lộ ra vẻ cổ quái. "Thiếp thân Liễu Thanh bái kiến lão tổ, có thể gặp được lão tổ quả là phúc phận mà thiếp thân đã tu ba kiếp mới có được. Nếu lão tổ không chê, thiếp thân nguyện ý hiến mình, thiếp thân cũng có vài phần nghiên cứu đối với thuật song tu" Lời vừa nói xong, trên khóe mắt đã tràn đầy xuân ý. Chỉ cần có thể sống sót thì hy sinh một chút nhan sắc có là gì. Độc Long ma tổ mặc dù cực kì xấu xí nhưng dù sao cũng là Động Huyền Kỳ, nếu có thể hầu hạ hắn thoải mái, nói không chừng hắn còn trợ ả tiến giai Ly Hợp. Trong đầu ý niệm vừa chuyển, bộ dáng của Liễu Thanh yêu nữ này trở nên cực kì nóng bỏng, sóng mắt trong suốt mà trên mặt tràn đầy vẻ mị hoặc. Nhưng Độc Long ma tổ lại lộ vẻ cực kì chán ghét. Hắn mặc dù tham hoa háo sắc nhưng chỉ thích những nữ tử đoan trang, lại cực kì ghê tởm đối với loại yêu nữ không biết giữ mình này. "Cút, chỉ bằng tấm thân tàn hoa bại liễu này của ngươi cũng dám đến làm bẩn mắt bản lão tổ, không biết sống chết!" Lão ma này gầm lên một tiếng, trong đôi mắt lóe ra hung quang. Sau đó nâng cánh tay phải như điểu trảo lên, một vật như một dải sáng màu đen từ đầu ngón tay kích bắn ra, vô thanh vô tức trong nháy mắt trở nên tiêu thất. Không ít tu sĩ hai mặt nhìn nhau còn thần tình của Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Tròng mắt hắn đã biến thành ngũ sắc lưu ly, thi triển Thiên Phượng thần mục mới miễn cưỡng thấy được đó dải sáng quỉ dị nọ nhưng không nhận ra đó là bảo vật gì. Liễu Thanh yêu nữ kia thì càng không cần phải nói. Không chút phản ứng, chỉ thấy dải sáng màu đen kia vây quanh ả một vòng, sau đó lại bay về trong ống tay áo của Độc Long ma tổ. Cả quá trình mau lẹ giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. "Lão tổ, người..." Liễu Thanh chưa có cảm giác gì không ổn, mở miệng như đang muốn biện giải cái gì. Nhưng lời còn chưa dứt thì miệng đã phun ra một ngụm máu đen tràn ngập mùi tanh hôi, hiển nhiên trong máu có kịch độc. Sắc mặt ả lập tức trở nên đen úa. Nhưng còn chưa dứt, nơi cổ lồng ngực, bụng dưới, đầu gối đột nhiên xuất hiện những vết máu màu đen, thân thể lập tức bị chém thành các đoạn. "Không..." Lúc này mới truyền đến kêu thảm của yêu nữ. Nguyên Anh muốn độn ra nhưng đã quá muộn, trực tiếp hóa thành một bãi máu đen. Lâm Hiên thầm hít một hơi lạnh, hắn cũng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt nhưng chưa từng gặp qua chuyện như vậy, thần thông của đối phương thật quá mức quỉ dị. Những tu tiên giả khác thì câm như hến, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhất thời chung quanh im lặng đến dị thường, quần tu một đám sắc mặt không còn chút máu. Có người dù miễn cưỡng trấn định nhưng ở sâu trong mắt không che dấu được sự sợ hãi. Lâm Hiên nheo mắt đem phản ứng của đám người nhất nhất thu vào mắt. Hiển nhiên Độc Long ma tổ không hề có dự định buông tha cho bất kì ai. Tu sĩ ở đây đa số đều không chút sức phản kháng, người duy nhất có thể liên thủ với hắn cũng chỉ có Vạn Thú tôn giả. Mới rồi hai người còn đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng lúc này phải đối mặt với uy hiếp sinh mệnh từ kẻ khác. Những ân oán ban đầu cũng chỉ còn cách tạm thời buông bỏ. Sống sót mới là quan trọng nhất, những thứ khác cũng chỉ như gió thoảng mây bay thôi. Chắn hẳn trong lòng Vạn Thú cũng hiểu rõ đạo lý này. Lại nghe thanh âm thê lương của Độc Long lại truyền vào tai: "Như thế nào, các ngươi còn không muốn tự sát sao, người tiếp theo chắc chắn sẽ chết thảm hơn nữa." Trong lòng Lâm Hiên chợt động. Nếu pháp lực đối phương thật sự quảng đại, cần gì phải dài dòng, trực tiếp động thủ diệt trừ chúng tu sĩ ở đây là được. Lại lần nữa dụ dỗ mọi người tự sát, chẳng lẽ lão ma này chỉ được miệng hùm gan sứa thôi sao? Hoặc là phụ thân đại pháp có hạn chế gì khác sao? Trong đầu ý niệm vừa chuyển, Lâm Hiên càng cảm thấy phỏng đoán này chính xác. Ánh mắt dừng trên thân của Vạn Thú. Lão gia hỏa kia dường như cũng nghĩ ra điều gì, thanh âm trầm thấp mở miệng : "Mọi người không cần bị lão ma này hù dọa, theo bản đảo chủ biết, dù là tồn tại Động Huyền Kỳ cũng rất ít người nắm được phụ thân đại pháp. Lão quái vật này ác danh lan xa nhưng phụ thân bí thuật của hắn căn bản có chỗ thiếu hụt, không thể vọng động bao nhiêu pháp lực, nếu không thân thể mà hắn phụ thân sẽ bị đứt đoạn kinh mạch mà chết, khiến bản thể cũng đại tổn nguyên khí " Vạn Thú Tôn giả nói xong, ánh mắt nhìn phía lão giả đang lơ lửng trên không trung. Nhiều năm trước hắn từng được nghe một vị đại năng tồn tại nói qua về phụ thân thuật, có điều cũng chỉ phỏng đoán nên không nắm chắc mười phần. Lúc này Vạn Thú đảo chủ nhất đại kiêu hùng này cũng rất khẩn trương, dù đã tận lực che giấu nhưng người sáng suốt cũng dễ dàng nhìn ra. "Thật không?" Lão ma kia nghe xong, trên mặt hiện vẻ cười lạnh, linh áp kinh người từ trên thân tán phát ra. Hai tay nhấc lên nhẹ lướt về phía trước, động tác này nhẹ nhàng bâng quơ. Không thấy bảo vật gì bay ra nhưng những tên tu tiên giả ở gần lão đột ngột tự bạo một cách không thể hiểu nổi. Có kẻ đầu bị nổ nát bấy, có kẻ thì bụng nổ tung. Cả một đám tử trạng cực kì thảm thiết, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp đào tẩu. Lần này khiến đám người cực kì khủng hoảng, ngay cả cái chết đến như thế nào cũng không biết. Đối mặt với địch nhân như thế, chúng tu sĩ cảm thấy vô cùng bất lực. Lâm Hiên nheo mắt lại, biết là không thể kéo dài được nữa: "Vạn Thú đạo hữu, hai người chúng ta liên thủ, ngươi thấy như thế nào?" "Được, lão ma này thật khinh người quá đáng, chỉ là một cái phụ thân thân thể mà muốn tánh mạng của tất cả chúng ta. Bản đảo chủ muốn thử một lần, xem xem tu tiên giả Động Huyền Kỳ có thật sự là tồn tại vô địch?" Lời đồng ý của Vạn Thú tôn giả truyền vào tai. Lâm Hiên sở liệu không sai, này lão quái vật này là kinh qua vô số phong hiểm, tự nhiên là biết thời thế. Thấy hai Ly Hợp Kỳ tu sĩ liên thủ, chúng tu sĩ của Hồng Diệp đảo cùng Vạn Thú đảo nhẹ nhàng thở ra. Lão ma kia dù sao cũng chỉ là phụ thân chi thể, hai người chưa hẳn không có cơ hội. Đặc biệt là những thần thông Lâm Hiên vừa mới thể hiện liên miên không dứt. Ngay cả Vạn Thú tôn giả cũng nói thầm. Hồng Diệp tiên tử thì trầm mặc không nói. Mắt thấy đến thời khắc nguy hiểm, đáy mắt ẩn hiện vẻ kiên quyết, môi hé mở tựa hồ truyền âm một câu. Bất quá vô cùng bí mật ngay cả lão ma kia cũng không chú ý. Ánh mắt Lâm Hiên lại sáng lên, như bỏ được một khối đá lớn đè trong lồng ngực nhưng ngoài mặt lại không hề lộ chút dị sắc. Lúc này thanh âm của Hồng Diệp tiên tử truyền vào tai: "Đại ca, nhờ ngươi cùng Vạn Thú tôn giả đối phó lão ma này, lát nữa tiểu muội sẽ cùng mọi người, ở bên cạnh lược trận." "Ừm" Lâm Hiên gật gật đầu, Vạn Thú tôn giả nghe xong cũng quay đầu phân phó: "Trốn cũng không được, lát nữa các ngươi hãy cùng liên thủ với người của Hồng Diệp đảo." " Dạ, đảo chủ." Chúng tu sĩ mặc dù lòng mang ý xấu, nhưng thời khắc sống còn này cũng không dám hàm hồ, đều gật đầu tuân mệnh. Vạn Thú tôn giả thở nhẹ, cả người đột nhiên nổi ma phong, mà quái vật đầu trâu thân rắn kia cũng phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ tươi trong miệng. Toàn thân Lâm Hiên cũng dâng lên ngũ sắc linh quang như lưu ly. Hai tu tiên giả Ly Hợp kì vừa rồi còn liều mạng với nhau, bây giờ đã chung một chiến tuyến. Từ lúc thương lượng nghênh địch đến bài binh bố trận, Độc Long ma tổ kia một bộ lạnh lùng, không thừa lúc đối phương nhân tâm tan rã mà bỏ đá xuống giếng. Vẻ mặt của lão cực kì thong dong dường như đang muốn kéo dài thời gian. Chẳng lẽ lão quái vật có viện binh sao? Độc Long ma tổ xưa này đều độc lai độc vãng. Chưa từng nghe nói, lúc hắn đi làm ác còn mang theo người giúp đỡ. Đã đến nước này đành tùy cơ ứng biến, nghĩ đến đây Lâm Hiên lại liếc sang Hồng Diệp tiên tử. Hồng Diệp dường như biết hắn nghĩ gì nên nhẹ nhàng gật đầu. Thấy thế Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, ngược lại hét to một tiếng: "Động thủ." Lời còn chưa dứt thì đã phất tay áo một cái. Linh quang lóe ra, chính là Thanh Hỏa! Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, thiên địa nguyên khí ở bốn phía điên cuồng chú nhập vào trong pháp bảo này, chỉ trong giây lát đã biến lớn gần trăm trượng. Phần phật một tiếng giòn vang, hung hăng chém về phía đối phương. Tiên hạ thủ vi cường! Đầu vai Vạn Thú tôn giả cũng run lên, từ trong ống tay áo tức khắc bay vụt ra năm sáu đạo hắc khí. Vừa bắn lên đỉnh đầu lập tức biến thành Bàng mãng, Ác hổ, Lang yêu đủ các loại quái vật, rít gào kích bắn hướng về phía địch nhân. "A, Thú Hồn chi phù, không, chỉ là có chút tương tự thôi." Trên mặt Lâm Hiên cũng lộ vẻ cổ quái, mấy đạo hắc khí kia là Thú Hồn cao cấp không thể nghi ngờ, nhưng sao không cần phong ấn trong phù triện mà vẫn có thể sử dụng? Lâm Hiên không hiểu nhưng biệt hiệu Vạn Thú tôn giả quả nhiên không phải nói chơi. Quái vật đầu trâu thân rắn kia mở miệng phun ra một viên Yêu đan đen như mực chừng nắm tay, tản ra mùi tanh hôi nồng đậm. Rống! Yêu vật rống to một tiếng, phun ra một ngụm máu huyết được Yêu Đan hấp thu một cách cực kì nhanh chóng. Sau đó Yêu đan này quay tròn, không ngờ biến hóa thành một cây xích sắt, bên ngoài có Yêu hỏa màu đen bao bọc, linh hoạt giống như linh xà vặn vẹo quấn lấy Độc Long ma tổ. "Hừ hừ, thật sự là không biết sống chết, xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Thấy Lâm Hiên động thủ, Độc Long ma tổ thốt ra những lời cực kì kiêu ngạo. Tựa hồ trong mắt lão, hai gã tu tiên giả Ly Hợp Kỳ chỉ là gà bay chó chạy không đáng nhắc mà thôi. Tay áo bào phất một cái, dải sáng màu đen từng diệt sát yêu nữ Liễu Thanh yêu bay vút ra. Tốc độ cực kỳ nhanh, để lại trên bầu trời một đạo tàn ảnh sau đó biến mất không thấy. "Bảo vật này..." Lâm Hiên hít một hơi lạnh, trong mắt chợt hiện kỳ quang thi triển Thiên Phượng thần mục. Sau đó hắn nhíu mày, chợt điểm một ngón tay, Thanh Hỏa biến thành cự đại kiếm tiên chợt lóe linh quang, bay về phía bên trái đón lấy. "A?" Độc Long lão tổ kinh ngạc, không ngờ đối phương có thể khám phá ra hành tích bảo vật của lão. Không tồi, tu sĩ phi thăng quả nhiên danh bất hư truyền nhưng cũng chỉ là phí công vô ích. Cánh tay phải giống như điểu trảo của lão ma chợt duỗi ra ngoài. Không gian dao động rồi thiên địa nguyên khí thổ thuộc tính chung quanh nhanh chóng tụ hợp cùng một chỗ, một đại thủ dài mấy trăm trượng xuất hiện trong tầm mắt. Trên mặt Lâm Hiên cùng Vạn Thú tôn giả đều lộ vẻ hoảng sợ. Đây chính là thực lực của tu sĩ Động Huyền Kỳ sao? Khả năng thao túng thiên địa nguyên khí vượt xa hai người bọn. Phải biết chỗ này là ở sâu trong biển rộng, tiểu đảo duy nhất cũng đã bị đánh chìm. Thổ nguyên khí rất loãng, đối phương có thể trong nháy mắt ngưng tụ ra quang thủ như vậy thật vượt qua ý nghĩ của tu sĩ Ly Hợp kyd. Tuy kinh ngạc nhưng Vạn Thú tôn giả dù sao cũng có bản lãnh thật sự, sắc mặt của hắn trở nên đỏ như máu, đánh ra mấy đạo pháp quyết. Các Yêu Hồn kia lóe lên linh quang, hình thể cũng nhanh chóng bạo trướng, mở mồm to như chậu máu phun ra đủ loại khói độc cùng ma hỏa uy lực không nhỏ. Nếu là Lâm Hiên đối đầu cũng không ngạnh kháng mà tạm thời tránh lui một bên. Nhưng đại thủ khổng lồ do thổ nguyên khí ngưng tụ kia lại không hề để ý. Thanh âm ầm ầm ầm truyền vào tai. Tuy tầm mắt bị hắc vụ đầy trời che khuất nhưng sắc mặt Vạn Thú tôn giả trở nên trắng bệch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Vẻn vẹn vài nhịp hô hấp thì hắc vụ tản ra. Đại thủ quái lạ kia hiện ra, chỉ thấy trên đó xuất hiện một mặt quỷ dữ tợn. Ba Yêu hồn có uy lực không nhỏ kia đã bị cắn nuốt. "Đây là bí thuật gì?" Vạn Thú tôn giả thất thanh kinh hô mà vẻ mặt Lâm Hiên cũng hết sức khó coi. Lúc này Thanh Hỏa Kiếm và dải sáng màu đen va chạm vào nhau! Một vùng quang hoa cực kì chói mắt bạo khai, dải sáng màu đen tuy vô cùng nhỏ bé so với Thanh Hỏa nhưng Lâm Hiên đã cảm ứng rõ ràng là Thanh Hỏa kiếm bị hao tổn. Sau đó dải sáng màu đen uốn éo như linh xà, điều chỉnh góc độ tiếp tục bay vút tới. Lâm Hiên nhướng mày, mặc dù biết Thanh Hỏa Kiếm không địch lại nhưng không cách nào biến chiêu, chỉ có thể kiên trì điểm ra một chỉ. Theo sự thao túng của thần niệm, Thanh Hỏa Kiếm chợt lóe rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Cự kiếm thuật mặc dù uy lực cường đại nhưng Thanh Hỏa sau khi biến lớn sẽ không cứng cáp sắc bén như chân thể. Lúc này Thanh Hỏa Kiếm đã khôi phục lại chừng một tấc, sau đó hung hăng chém vào dải sáng màu đen kia. Một kích này phát sau mà đến trước, chọn thời cơ vô cùng tốt. Trên mặt Lâm Hiên vừa lộ vẻ vừa lòng thì rất nhanh vẻ mặt ngưng lại. Song phương tiếp tục va chạm vào nhau, dải sáng màu đen kia lại giống như không chút ảnh hưởng, ngược lại giống như con rắn cuộn thân hung hăng cuốn lấy con mồi. Lúc này Lâm Hiên mới nhìn rõ, là một bảo vật cổ quái có dạng Xà hình, toàn thân đen thui như mực, không rõ là dùng tài liệu cổ quái gì luyện chế hành. Phía trên lưng còn có vuốt nhọn vươn ra, nhưng nhìn qua thật sự rất giống một con rắn. Tám chín phần là có phong ấn khí linh yêu xà bên trong. Thanh Hỏa Kiếm bị vật này cuốn lấy, vuốt nhọn trên lưng ma xà hung hăng cắt trên thân kiếm. "Không ổn." Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, hai tay nắm chặt. Thanh Hỏa Kiếm liên tục lóe lên linh quang nhưng căn bản không giãy ra được. "Tiểu tử, tìm chết!" Trên mặt Độc Long lão tổ hiện một tia dữ tợn, lời còn chưa dứt thì một tiếng nổ vang lên, không ngờ Thanh Hỏa Kiếm bị hủy. Lâm Hiên không tin vào mắt mình. Thanh Hỏa Kiếm đi theo hắn mấy trăm năm, lập nên vô số chiến công không ngờ cứ như vậy bị hủy đi ở nơi này. Đây chính là thực lực của Động Huyền Kỳ sao? Thừa dịp tâm thần Lâm Hiên bị thương, xà kiếm kia giống như kinh hồng thiểm điện hung hăng bắn tới trước ngực hắn. Nếu bị nó đánh trúng thì kết cục của Lâm Hiên có thể nghĩ, vết xe đổ của Liễu Thanh kia vẫn còn đó. Thanh Hỏa Kiếm dễ dàng bị hủy, Ô Kim Long Giáp Thuẫn chưa hẳn ngăn cản được mà Thiên Huyễn Giao Văn thuẫn lại đang ở trong tay Nguyệt Nhi. Lâm Hiên thở dài phất tay áo bào một cái, một thanh đoạn kiếm chừng một tấc bay vút ra. Hắn cũng không tin, Thông Thiên linh bảo cũng ngăn không được. Lâm Hiên duỗi tay cầm vận chuyển thông bảo quyết, từ khuỷu tay đến bàn tay hiện lên vô số vảy màu bạc, sau đó hoành kiếm ngang ngực. Kiếm quang lưu chuyển, một tiếng kích đấu truyền đến. Song bảo gặp nhau, Xà kiếm uy lực vô cùng nhưng Thông Thiên linh bảo chính là chân bảo thủy tổ của các bảo vật. Xà kiếm giống như bị sét đánh kinh ngạc bắn về phía sau. "A?" Lão ma có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua trên thân kiếm thì trên mặt lộ ra vẻ tham lam không hề che giấu: "Thông Thiên linh bảo, chính là một tiểu gia hỏa Ly Hợp Kỳ lại có Thông Thiên linh bảo? "Hắc hắc, xem ra lần này lão phu tới đây quả thật không sai, ta muốn bảo vật này." Lời còn chưa dứt, một tiếng "Đương" thanh thúy truyền vào tai. Chỉ thấy quang hoa chói mắt một vùng trời, bốn phía xuất hiện hàng ngàn bảo vật, còn có đủ loại bí thuật lôi hỏa. Không cần phải nói, là đám tu sĩ của nhị đảo đã được lệnh xuất thủ.