Bách Luyện Thành Tiên

Chương 548: Thế Kiếp Phù



Trước kia Lâm Hiên đã tới những nơi thế này mấy lần nhưng thu hoạch không lớn. Bất quá hôm nay đã tới, dù sao cũng tiện đường đi dạo một vòng.
Vầng thái dương đã hạ xuống triền núi mà nhân khí vẫn mười phần thịnh vượng. Trên cao hơn mười trượng lơ lửng rất nhiều quang cầu lớn nhỏ chiếu sáng cả tòa phường thị như lúc ban ngày.
Lâm Hiên từ cửa vào dọc theo đường nhỏ mà đi. Ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá hai bên, nhìn vào các gian hàng bày biện các loại tài liệu cùng phù triện, còn có một số thứ hiếm lạ cổ quái gì đó. Có lẽ là vật phẩm lưu truyền từ thượng cổ chiến trường tới nay.
Lâm Hiên đi dạo gần nửa canh giờ nhưng không gặp vật nào cảm thấy hứng thú. Chợt lúc này ánh mắt dừng lại ở một cửa tiệm cách hơn hai mươi trượng.
Quầy hàng không lớn, phía trên bày rất nhiều vật tạp nham tạo thành đống. Những miếng da lông thú cốt, thậm chí còn có một chiếc bánh xe đã bị tàn phá tản ra vẻ sáng bóng, nhìn qua như tháo dỡ từ một cỗ chiến xa. Vật này miễn cưỡng cũng coi như là pháp khí nhưng căn bản là không đáng tiền.
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, không chút do dự tiêu sái đi qua.
"Tiền bối, người cần mua gì" Một giọng nữ thanh thúy truyền vào tai, mang theo vài phần không yên.
Lâm Hiên ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới chủ quán, là một thiếu nữ thanh xuân Trúc Cơ sơ kỳ tầm mười tám mười chín.
Thiếu nữ có vẻ ngượng ngùng, lặng lẽ đem thần thức đảo qua trên thân Lâm Hiên, phát hiện tu vị đối phương thâm sâu khôn lường thì trở nên hưng phấn. Tuy không rõ cảnh giới cụ thể nhưng khí thế tuyệt đối đã ngoài Nguyên Anh.
Một tu sĩ cấp cao như vậy dừng chân ở quán của nàng, chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng đã kiếm được bảo vật trân quý ở tầng thứ nhất?
"Đạo hữu bán phù triện này thế nào?"
Lâm Hiên duỗi tay cầm lấy tấm phù triện duy nhất bày trên sạp. Ánh mắt thiếu nữ cũng bị thu hút theo.
Phù triện có màu xám tro nhìn không phải đồ tốt. Lâm Hiên cầm trong tay, trong mắt chợt lóe kim quang, đáy mắt cũng lưu chuyển ngũ sắc linh quang.
Thiên Nhãn Thông cùng Thiên Phượng Thần Mục, hai loại bí thuật tức khắc sinh ra hiệu quả chồng chất.
Trên Phù triện chợt phát sáng ánh kim sắc như ẩn như hiện.
Đương nhiên biến hóa này chỉ có Lâm Hiên mới thấy.
"Hai vạn tinh thạch"
Thiếu nữ có chút không yên ra giá rồi lặng lẽ nhìn Lâm Hiên thầm cân nhắc.
"Được. Đạo hữu cầm lấy."
Lâm Hiên không chút do dự duỗi tay vỗ. Một cái túi trữ vật xuất hiện. Hắn đưa cho thiếu nữ rồi không chút do dự quay đầu đi.
"Tiền bối..."
Thấy Lâm Hiên nhanh chóng như thế, thiếu nữ ngẩn người. Sau đó đem thần thức chìm vào trong túi thì vẻ mặt đại biến.
Bên trong đúng là hai vạn tinh thạch nhưng nàng bán là hạ phẩm. Không ngờ bên trong tất cả đều là trung phẩm. Nhất thời nàng vô cùng ngạc nhiên, tựa hồ khó có thể chấp nhận sự thật này. Hai trăm vạn tinh thạch có thể hỗ trợ nàng tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ!
Lúc này Lâm Hiên đã đi vào một cửa tiệm khác. Tửu lâu này chính là nơi bán linh tửu, có tác dụng nhanh chóng khôi phục linh lực tương tự như Vạn Niên Linh Nhũ, đương nhiên hiệu quả còn kém xa.
Nhưng có còn hơn không, Vạn Niên Linh Nhũ là vật nghịch thiên, ở thời khắc mấu chốt dùng bảo vệ tính mạng. Bình thường mà uống là quá mức xa xỉ, lần này ra ngoài Lâm Hiên chuẩn bị mua một ít linh tửu thật tốt.
Hắn cất bước đi vào tửu lâu. Đại sảnh thập phần rộng lớn, bên trong toàn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn có hai ba lão quái Ly Hợp Kỳ
Lâm Hiên vừa mới đi vào thì một tiểu nhị áo xanh đội mũ tươi cười chào đón.
"Tiền bối, ta có thể giúp gì cho người"
"Bổn tọa tới đây là muốn mua vài thứ, tinh thạch không là vấn đề, đem loại linh tửu tốt nhất của quý điếm lấy ra cho ta"
"Dạ, mời tiền bối vào trong".
Thấy Lâm Hiên một bộ tài đại khí thô, tiểu nhị áo xanh kia vội vàng mời hắn.
Một lúc sau Lâm Hiên rời tiểu lâu. Lại đi một nhà cửa tiệm chuyên bán phù triện. Hắn mua hơn trăm tấm phù triện uy lực không tầm thường, sau đó trở lại động phủ.
Hôm nay Lâm Hiên mua tới ba vò linh tửu. Có thể đổ đầy vào hai mươi mấy cái hồ lô, hơn nữa là loại linh tửu cao cấp nhất. Với cảnh giới hiện tại, hắn chỉ cần uống nửa hồ rượu thì trong một canh giờ có thể bổ đầy pháp lực.
Tuy không thể so sánh cùng Vạn Niên Linh Nhũ nhưng tốc độ khôi phục pháp lực thế này đã vượt xá được đan dược bình thường.
Có điều ba vò linh tửu này tiêu phí mất cả ngàn vạn tinh thạch. Dù là Linh bảo phỏng chế trên hội đấu giá có giá cũng không cao bằng. Tuy nhiên Lâm Hiên vẫn cảm thấy giá trị của chúng so với tài phú bỏ ra là xứng đáng.
Sau đó Lâm Hiên lại xuất ra tấm phù triện kia quan sát thật kỹ. Kỳ thật đây mới là thu hoạch lớn nhất. Nếu hắn không đoán sai thì đây chính là Thế Kiếp Phù cực kỳ trân quý từ thời kỳ thượng cổ, phương pháp luyện chế nó hiện đã thất truyền.
Cái gọi là thế kiếp tương tự như thế thân độ kiếp đại pháp của ma đạo, lúc tính mạng gặp nguy hiểm có thể dùng nó để đào thoát.
Phù này giá trị đến thế nào có thể nghĩ. Hai trăm vạn tinh thạch tuyệt không thể mua được. Nếu đem đến hội đấu giá, cho dù ra giá trên một ức tinh thạch khẳng định sẽ có người điên cuồng tranh đoạt!
Ngày hôm sau, Lâm Hiên ở trong động phủ dưỡng thần. Chớp mắt một cái thời gian ước định đã tới, hắn khai mở cấm chế bên ngoài động phủ, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay tới địa điểm đã hẹn.
Nơi đó là một sườn núi nhỏ. Lúc Lâm Hiên tới đã thấy Kim Hoằng thiền sư và Minh Tuyền tiên tử đang đợi.
"A Di Đà Phật, Lâm thí chủ, mời ngồi."
Kim Hoằng đại sư chấp tay chào, trên mặt đất có một số bàn ghế đá, đây đều là dùng pháp thuật Thổ thuộc tính ngưng tụ thành. Việc này đối với tu tiên giả Ly Hợp Kỳ thì chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Minh Tuyền tiên tử không lên tiếng nhưng cũng nở nụ cười dịu dàng.
Ba người không cần chờ lâu. Thời gian khoảng một bữa cơm, Kim Nghĩa cùng Y Lam công tử đã đến.
Năm người đã thảo luận qua mọi việc, tự nhiên không cần nhiều lời. Chỉ một câu xuất phát thì cùng thi triển thần thông, hóa thành các đạo kinh hồng màu sắc khác nhau hướng phía đông nam bay vút đi.
Nếu tại nơi khác có năm tu tiên giả Ly Hợp Kỳ cùng đi chắc chắn bị người chú ý. Có điều tại Hỗn Loạn Hải Vực thì khác. Nơi đây long xà hỗn tạp, tụ tập cao thủ của cả tam tộc, đừng nói năm tu sĩ Ly Hợp Kỳ mà cho dù là năm mươi người đi cùng cũng không có gì lạ.
Cửu Tiên Thành diện tích rộng lớn. Năm người phải tốn gần ba canh giờ mới tới được ngoại thành. Số lượng tu sĩ cũng dần dần giảm bớt, thân hình Kim Hoằng thiền sư chợt lóe đột nhiên hạ xuống.
Lâm Hiên nhướng mày nhưng cũng ngừng độn quang theo xuống.
"Đại sư, vì sao ngươi dừng lại?" Kim Nghĩa thô lỗ hỏi.
"Ha ha, thí chủ không cần quá đa tâm. Đích đến của chúng ta rất xa, tuy rằng chư vị đạo hữu pháp lực thâm hậu nhưng cứ như vậy bay đi không phải lựa chọn sáng suốt, cho nên..."
Lão hòa thượng không nói hết câu mà ánh mắt dừng ở trên người Y Lam công tử.
Trong lòng Lâm Hiên vừa động, cũng quay đầu lại nhìn.
Phản ứng của Minh Tuyền tiên tử cùng Kim Nghĩa cũng không khác biệt.
"Các ngươi... các ngươi cùng nhìn ta làm gì?"
Tiêm Mạc Y Lam tay cầm chiết phiến, tư thế vốn nhàn hạ mà lúc này bộ dáng cứng đờ, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Ha ha, Tiêm Mạc huynh đã biết còn hỏi làm gì, nhân vật phong lưu như huynh ra tay chắc chắn rất rộng rãi. Chiếc Bách Hoa Chu kia để chúng ta ngồi một chút cũng chẳng mất đi đâu cả, tiếc làm gì chứ?" Kim Nghĩa cười ha hả nói, bất quá nghe ra những lới này oán niệm sâu sắc đối với Tiêm Mạc Y Lam, chắc là do đối phương từng cười nhạo hắn xấu đến độ không tìm được lão bà nào.
Nói ra thì Kim Nghĩa này cũng là người chung thủy. Chỉ đáng tiếc năm trăm năm trước song tu tu đạo lữ của hắn đã bỏ đi theo người khác, đến nay không thấy bóng dáng. Với tu vị của hắn nếu muốn tìm vài thị thiếp Kết Đan Nguyên Anh thì dễ như trở bàn tay, chỉ là người bị phụ tình nên Kim Nghĩa đã quyết định cả đời này không tái hôn.
Ngày thường mở miệng là bị tên công tử phóng đãng Y Lam này giễu cợt. Hôm nay có cơ hội tốt làm khó đối phương, lý nào hắn lại bỏ qua.
"Đúng vậy, Y Lam. Bách Hoa Chu của ngươi thường ngày đều cho nữ tu xinh đẹp sử dụng, mà giờ lại luyến tiếc không muốn cho chúng ta ngồi. Chẳng lẽ là ngươi trọng sắc khinh bạn, hay là cho rằng Minh Tuyền tiên tử không bằng bọn nữ tu tầm thường kia?" Lâm Hiên mỉm cười chế nhạo. Những lời này vốn không phù hợp với tính cách cẩn thận của hắn, nhưng lần mạo hiểm này tất cả đều là bằng hữu quen biết lâu năm, nếu nói năng quá mức cẩn trọng lại khiến người khác nghi kị.
Minh Tuyền tiên tử đỏ mặt lên: "Lâm đ*o hữu. Ngươi kéo ta vào làm gì, ta với Y Lam vốn không có quan hệ."
Tương giao nhiều năm, mọi người đương nhiên biết hai người chỉ là bằng hữu bình thường. Có điều Minh Tuyền tiên tử giải thích như vậy ngược lại đưa tới hiểu lầm.
Kim Nghĩa cười lớn, lão hòa thượng cũng không nhịn được mỉm cười: "A Di Đà Phật, chư vị đạo hữu không cần đùa nữa. Y Lam thí chủ, Bách Hoa Chu của ngươi..."
"Khá lắm, ta biết là các ngươi ghen tị nên liên thủ tính kế bổn công tử, ta đây cũng không chấp, ta lấy ra Bách Hoa Chu là được."
Tiêm Mạc Y Lam không khách khí nói sau đó phất tay áo bào một cái. Bạch quang chợt lóe, một con thuyền đẹp như tranh xuất hiện trước mặt mọi người.
Chiếc thuyền chừng hai mươi trượng lơ lửng trên không làm cho mấy người mở rộng tầm mắt, còn có tâm trạng hả hê.
Nhìn kỹ bên trong khoang thuyền có các loại linh hoa tranh nhau khoe sắc, rất nhiều loài trân cầm kỳ lạ ở trên thuyền. Không sử dụng thêm linh lực gia cụ nhưng cực kỳ đẹp mắt.
Thuyền này không giống như phương tiện đi lại mà như là hành cung của đế vương, cực kỳ bắt mắt.
"Hừ, cũng không phải bổn công tử keo kiệt mà là chiếc Linh Chu này cần cực phẩm tinh thạch mới có thể khu động. Chư vị đạo hữu là hành khách, có phải nên trả một ít lộ phí chăng?"
Y Lam công tử thu chiết phiến, nghiêm mặt chìa tay.
"Ngươi thật không biết xấu hổ, đi đòi lộ phí một nữ hài tử sao?" Minh Tuyền tiên tử nhìn lướt qua hắn, sau đó nhẹ nhàng đi lên linh thuyền. Bóng nàng đã khuất nhưng còn truyền ra tiếng thở dài, giống như rất đau lòng vậy: "Ai, Y Lam công tử tài phú như vậy không ngờ tới nông nỗi này, không còn chút phong độ nào cả."
Vẻ mặt Tiêm Mạc Y Lam cứng đờ, có điểm bất đắc dĩ quay sang: "Mấy người các ngươi thì không tính là nữ nhân chứ"
"Hừ, lộ phí thì không có nhưng mạng thì có một cái. Kim mỗ mấy hôm trước vừa mới học được vài loại thần thông, ngươi muốn thì cứ việc thử." Kim Nghĩa vung kim đao cường đạo ra, rõ ràng là muốn ngồi thuyền chùa.
Hôm nay việc quan trọng nhất là đi tầm bảo, Y Lam công tử nào có tâm tình luận bàn cùng y. Ánh mắt hắn lại liếc về phía Lâm Hiên.
"Lâm mỗ ngồi thuyền chưa bao giờ trả tiền."
Lâm Hiên cười cười lộ hàm răng trắng sau đó thân hình chợt lóe, còn nhanh hơn Kim Nghĩa đã vào trong linh thuyền rồi.
"Đại sư, ngươi cũng không…"
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Y Lam thí chủ đưa ra Bách Hoa Chu, chúng ta nên xuất ra cực phẩm tinh thạch mới đúng"
Y Lam vừa nghe đến đó liền mừng thầm, nhưng lão hòa thượng lại nói tiếp: "Có điều lão nạp vừa mới luyện thành một kiện pháp bảo cơ hồ hao hết tiền vốn, còn dự định tìm Y Lam công tử mượn mấy trăm vạn tinh thạch..."
"Các ngươi… Bá đạo thật!"
Miệng Tiêm Mạc Y Lam xì khói, như bị người đâm cho một đao vậy. Đều là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả sao lại vô sỉ đến như vậy, chỉ là một khối cực phẩm tinh thạch mà cũng tiếc. Để hắn ở đây hứng gió thu sao (hai tay trống trơn, không thu được gì).
Chẳng lẽ ngày thường miệng lưỡi hắn tùy tiện, trêu chọc đắc tội khiến bọn họ chán ghét.
Tiêm Mạc Y Lam gãi gãi đầu, vừa lên linh thuyền vừa cảm thấy xót dạ. Lấy ra năm khối cực phẩm tinh thạch, mạnh mẽ đánh ra vài đạo pháp quyết.
Bành!
Chiếc thuyền lóe sáng, mấy chục đạo phù văn ngân sắc xuất hiện, sau đó bạo mở hóa thành những quang điểm màu bạc nhập vào thân thuyền.
Chỉ thấy Bách Hoa Thuyền rung lên một hồi, chiếc thuyền càng ngày càng trong suốt, cuối cùng hóa thành một làn khói xanh. Khí tức trên Bách Hoa Thuyền cũng hoàn toàn thu liễm.
Bên trong thuyền mọi người ngồi xuống, trước mặt bày đầy linh tửu và hoa quả.
"Không tồi, nếu luận về tốc độ phi hành thì Bách Hoa Chu này của Tiêm Mạc thí chủ cũng không kém mấy lão quái vật Động Huyền Kỳ, còn có khả năng che dấu hành tích, nếu đem đến đấu giá hội dư sức làm bảo vật áp trục."
"Thiền sư, bổn công tử không bán thuyền này, ngươi đừng có chủ ý tới nó."
"Ha ha, thí chủ làm gì mà khẩn trương vậy, vừa rồi lão nạp nói chơi thôi mà."
Lâm Hiên không có mở miệng nhưng trong mắt lại hiện tia dị sắc. Mấy vị hảo hữu này của hắn không một ai đơn giản cả. Đặc biệt là tên Tiêm Mạc Y Lam này thật nhìn không thấu. Cái khác không nói, chỉ riêng Bách Hoa Thuyền này thì ngay cả Động Huyền Kỳ lão quái chưa chắc đã có được.
Tiêm Mạc Y Lam dù không tình nguyện nhưng mượn Bách Hoa Thuyền của hắn thật là lựa chọn chính xác. Trên đường thuận buồm xuôi gió, cơ hồ không gặp bất kỳ phiền toái gì.
Dọc đường gặp không ít tu sĩ nhưng bọn họ căn bản là không thể nhìn thấu thuật ẩn thân của Bách Hoa Thuyền.
Cứ như vậy ngày đêm bôn ba. Sau ba ngày ba đêm không biết đã bay xa mấy ngàn vạn dặm.
"Thiền sư, ngươi không có nhớ lầm chứ, nếu cứ tiếp tục bay như vậy là ra khỏi Hỗn Loạn Hải Vực tới phạm vi thế lực của Yêu tộc!" Âm thanh êm tai của Minh Tuyền tiên tử truyền vào tai, trên mặt có vẻ ưu tư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hỗn Loạn Hải Vực nghe ra nguy hiểm nhưng sớm đã quen thuộc, năm người liên thủ thì không sợ gì cả, còn khi tiến vào phạm vi thế lực của Yêu tộc thì tốt xấu rất khó nói.
Hiện quan hệ giữa tam tộc rất xấu, bọn họ nếu vào mà kinh động đến đại năng tồn tại Yêu tộc thì chỉ có cửu tử nhất sinh.
"Yên tâm, đã không còn xa nữa. Quả thật tổng đàn bí mật của Đan Nguyệt Tông nằm ở giao giới với Yêu tộc nhưng vẫn ở trong Hỗn Loạn Hải Vực. Căn cứ vào hiệp nghị giữa Cửu Tiên Cung và Yêu tộc, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì không có vấn đề." Đại hòa thượng trấn an nói.
Nghe thế đám người nhẹ cả người, sau đó Tiêm Mạc Y Lam căn cứ phương hướng mà Kim Hoằng chỉ, thao túng linh thuyền tiếp tục phi độn về phía trước.
Nửa canh giờ sau rốt cục bọn họ trông thấy một hải đảo rộng lớn có sông có núi, nhìn qua phong cảnh thật hữu tình.
Nhưng chuyến đi này không phải là du sơn ngoạn thủy, đang chuẩn bị lướt qua thì lão hòa thượng liền hô to: "Dừng."
"Đại sư, chính là chỗ này sao?"
Tiêm Mạc Y Lam dừng thuyền lại trên trời, mọi người đều quan tâm nhìn lại.
"Không phải, còn phải đi về phía trước hai ngàn dặm nữa. Chỉ là lão nạp nhớ rõ, lần trước tới nơi này là một vùng hoang vu, hôm nay sao lại có nhiều tu tiên giả đến vậy?" Sắc mặt Kim Hoằng đại sư trở nên khó coi.
Đám người nghe xong thì ngẩn ngơ, sau đó đều phóng xuất thần thức.
Một lát sau Lâm Hiên ngẩng đầu, sắc mặt lộ vẻ cổ quái.
"Những người này đang thi pháp xây dựng đình đài lầu các, rõ ràng là định ở lại đây lâu dài. Không đúng, chính xác là bọn hắn định thành lập môn phái hoặc tu tiên gia tộc, có chút phiền phức đây."
"Không sai, chỉ cách có hai ngàn dặm, nếu để kệ bọn chúng thì khi chúng ta phá trận tầm bảo hơn phân nửa sẽ bị phát hiện" Thanh âm lạnh lùng của Minh Tuyền tiên tử chậm rãi vang lên.
"Chư vị đạo hữu định như thế nào, chúng ta xuất thủ diệt môn đám tu sĩ này cho rồi." Trên mặt Kim Nghĩa lóe lên vẻ ngoan độc, hắn đúng là gia hỏa hiếu chiến nhất trong nhóm.
"Cái này…"
Trong khi mọi người đang chần chừ, ánh mắt Lâm Hiên lóe lên không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đối phương nhân số tuy đông nhưng chỉ có tám tu sĩ Ly Hợp Kỳ, trong đó một người là trung kỳ, còn lại cũng như ta mà thôi. Nếu xuất thủ bất ngờ thì diệt sát bọn chúng không thành vấn đề." Y Lam phe phẩy chiết phiến bình tĩnh phân tích.
Năm người bọn họ đều không phải tu tiên giả bình thường, đơn thân đối mặt hai tu tiên giả cùng cấp mà muốn chiến thắng cũng không phải việc quá khó. Lời của Tiêm Mạc Y Lam cũng không phải khoa trương.
"Lâm huynh, tiên tử, ý hai vị như thế nào?"
"Điều này…"
Lâm Hiên còn chưa kịp nói, Minh Tuyền tiên tử cũng đang trầm tư thì thanh âm Kim Hoằng đại sư đã truyền vào tai: "A Di Đà Phật, các vị đạo hữu sao lại tạo sát nghiệt như vậy, cái gọi là người không phạm ta, ta không cần phải lạm sát người vô tội."
"Đại sư từ bi khiến Kim mỗ khâm phục nhưng ta không làm được như vậy, bí mật rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện ra. Tuy ta không ngại thực lực bọn họ nhưng lỡ quá trình tầm bảo sinh ra bất trắc thì hối hận cũng không kịp…" Kim Nghĩa tuy thô lỗ nhưng lúc này có ý đề tỉnh mọi người.
"Không sai, Kim huynh nói rất có lý. Thân là tu tiên giả hành sự không cần quá mức câu thúc, hết thảy lấy bảo vật làm trọng." Tiêm Mạc Y Lam mỉm cười mở miệng, ý định cùng một giuộc với Kim Nghĩa.
Nhất thời ba người bất đồng ý kiến, nên hành sự như thế nào cũng khó quyết định.
"Lâm huynh, tiên tử hai vị tính thế nào?"
Kim Nghĩa lại hỏi lần nữa.
Minh Tuyền tiên tử lưu chuyển đôi mắt đẹp nhìn qua mọi người sau đó mới mở đôi môi đỏ mọng: "Thiếp thân chỉ là một nữ tử sao dám có ý kiến, nhưng nếu cần thiết thì tiểu nữ cũng muốn tận lực làm cho ổn thỏa. Dù sao chúng ta không có quan hệ đến bọn người kia, không nhất thiết phải mạo hiểm vì bọn họ."
"Lâm đ*o hữu, ngươi thì sao?"
Minh Tuyền tiên tử nói năng có chút uyển chuyển nhưng hiển nhiên đứng về phe mình, Kim Nghĩa không khỏi đại hỉ hướng sang Lâm Hiên dò hỏi.
"Kim huynh cần gì phải hỏi ta, luận thần thông thì tiểu đệ là người kém cỏi nhất trong năm người, luận kiến thức còn không kịp các vị đạo hữu. Mọi người quyết định, Lâm mỗ tuyệt không dị nghị." Lâm Hiên lui ra phía sau, có chút ngượng ngùng nói.
"Ha ha, Lâm đ*o hữu quá khiêm nhường rồi. Đạo hữu tuy rằng thần thông hơi kém nhưng là người có niên kỷ nhỏ nhất trong số chúng ta, tiền đồ sau này thật không thể hạn lượng a!"
Kim Nghĩa mỉm cười nói nhưng không quá ngạc nhiên. Quen biết đã trăm năm hắn rất rõ Lâm Hiên. Kẻ này nhát gan sợ phiền phức, trong năm người thì là kẻ yếu nhất luôn luôn khúm núm, đứng trung lập cũng không có gì kỳ quái.
Kim Hoằng thiền sư thở dài, năm người thì Lâm Hiên không có chính kiến. Ba người còn lại ý kiến bất đồng với lão. Dựa theo nguyên tắc thuận theo số đông, lão cũng không còn gì để nói.
"Chư vị đạo hữu đã khăng khăng như thế, lão nạp cũng không ngăn cản nữa. Nhưng lúc động thủ còn mong các vị tận lực làm nhanh gọn một chút, không nên mang đến thống khổ cho bọn họ" Đại hòa thượng hai tay chấp lại, trong mắt hiện tia bất đắc dĩ.
"Đại sư yên tâm, chúng ta chỉ là vì bảo vệ bí mật, không thù không oán cùng những tu sĩ kia, sao lại động thủ tra tấn bọn họ chứ?"
Kim Nghĩa mỉm cười nói. Lời còn chưa dứt thì trên mặt đã hiện tia máu dữ tợn. Hắn hét lớn một tiếng, thân hình chợt lóe đã ra bên ngoài Bách Hoa Thuyền, giống như lưu tinh vẫn thạch hung hăng bắn xuống đất.
Rầm!
Âm thanh rền vang, bụi đất mù mịt khắp nơi. Tiếng kêu la không ngừng vang lên.
Phía dưới chính là một tòa lầu các bị hắn giáng cho tan nát. Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên kinh động tất cả tu sĩ gần đó.
Ngay lập tức quang hoa bốn phía nổi lên, mấy chục tu sĩ lập tức ngự khí bay tới.
Tốc độ đám này cũng rất nhanh, đa số là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng không thiếu tu sĩ Ngưng Đan cùng Nguyên Anh kỳ. Sắc mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ thực sự là tảng thiên thạch rơi từ trên trời xuống sao?
Rất nhanh bụi mù tản đi lộ ra thân ảnh Kim Nghĩa. Cả người hắn không dịnh hạt bụi nào, cú va chạm vừa rồi càng không gây thương tổn mảy may cho hắn.
Gia hỏa này chính là tu yêu giả, một thân luyện thể thuật mạnh mẽ vô cùng.
"Người, là người."
"Không có khả năng!"
"A! Tu vị của hắn…"
Tức khắc tiếng kinh hãi nổi lên bốn phía, đám tu sĩ lập tức dụng thần thức quét qua thân thể vị khách không mời mà đến này. Kết quả khiến sắc mặt bọn họ cuồng biến.
Không ngờ là lão quái Ly Hợp Kỳ, đối phương tới nơi này làm gì?
Ầm!
Linh áp từ trên người Kim Nghĩa toát ra tận trời, tức khắc đám tu sĩ gần đó từng người từng người bị ép nằm sát xuống mặt đất.
Miễn cưỡng còn đứng được chỉ có vài tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Có điều tay chân đều bọn họ run rẩy, trên mặt lộ vẻ rất khó coi.
"Vãn bối Lý Thanh, không biết cao tính đại danh của tiền bối, giá lâm Lý gia ta có gì chỉ giáo?" Lên tiếng là một lão giả Nguyên Anh trung kỳ, cũng là người có tu vi cao nhất trong đám người ở đây, thái độ cung kính nhưng không nén được vẻ lo âu trong lòng.
Mấy lão tổ Ly Hợp Kỳ sao không chút động tĩnh, đối phương vừa rồi biểu hiện chính là "thiện giả bất lai".
Lão muốn phát ra Truyền Âm phù nhưng lại sợ khiêu khích vị khách không mời mà đến này, vẻ mặt cực kỳ khó xử.
"Chỉ giáo? Hắc hắc, không cần. Các ngươi lưu lại tính mạng là tốt rồi." Trong mắt Kim Nghĩa lóe hung quang. Gia hỏa này phi thường tàn nhẫn và hiếu chiến, lời còn chưa dứt đã nâng tay phải, năm ngón tay nắm lại quyền đánh về đối phương.
Bùng!
Hai người cách nhau hơn mười trượng, không thấy có linh quang bắn ra nhưng cương khí hộ thể của lão giả Nguyên Anh trung kỳ lại bị đán tan như là tờ giấy hồ.
Sau đó hoa máu bắn tung toé, lồng ngực của lão giả xuất hiện lỗ thủng trống rỗng to như cái chén. Chính là bị quyền kình đánh xuyên qua.
Lão giả khó có thể tin được chuyện đã xảy ra, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi. Thân thề lại bị hủy dễ dàng như vậy sao?
Nhưng còn chưa chấm dứt, uy lực một quyền kia nhanh chóng tàn phá kinh mạch trong người lão.
Ầm!
Sau đó thân thể lão già bạo nổ mạnh, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra.