Từ lúc Kim Nghĩa động thủ tới khi diệt sát vị lão giả Nguyên Anh trung kỳ này bất quá chỉ là trong chớp mắt. Tựa như điện quang hỏa thạch vậy. Các tu tiên tiên giả xung quanh hoàn toàn không có phản ứng, người có thực lực cao nhất trong bọn họ không thể hiểu nổi mà ngã xuống như vậy. Đám người còn lại đều lộ vẻ đầy hoảng sợ. "Ha ha, ha ha!". Trong mắt Kim Nghĩa hiện tia dữ tợn, gã lè lưỡi liếm khóe miệng, sau đó uốngcong thắt lưng, năm ngón tay nắm lại thành quyền oanh một phát lên mặt đất. "Bành!". Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cả đảo nhỏ chấn động. Theo nhất quyền này có thể thấy, một đạo kim quang lấy thân hình Kim Nghĩa làm trung tâm khuếch tán về bốn phía. Một đám bụi khổng lồ bốc lên. Nếu đứng tại trên cao chỗ này quan sát. Bất cứ nơi kim quang chiếu qua, trong phạm vi vài dặm hoàn toàn hóa thành bình địa. Đình đài lầu các thì không cần phải nói, cho dù là cả tiểu sơn cao trăm trượng cũng bị quét sạch. Còn đám tu sĩ xung quanh, dù là lơ lửng trên trời hay dưới đất đều bị kim khí sắc nuốt hết hóa thành bột phấn. "Dừng tay!" " Cuồng đồ lớn mật, ngươi dám…." Một thanh âm nổi giận vang lên. Cùng thời khắc này tại một phương của đảo nhỏ có hơn mười đạo hào quang bay lên. Đầu lĩnh là ba tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, trên mặt đám này tràn đầy sự phẫn uất. "Cuồng đồ phương nào dám tùy ý tàn sát tu tiên giả của Lý gia?" Một lão giả vận đạo bào mắng to, chỉ tới chậm một chút mà hàng trăm đệ tử đã hoá thành hư vô. Phải biết rằng ở đây đều là tinh nhuệ của gia tộc, mặc dù có tu vị thấp nhưng tiềm lực đều khiến người thán phục. "Nhị ca, dài dòng với hắn làm cái gì. Hắn dám giết tu tiên giả của Lý gia chúng ta. Chúng ta phải trừu hồn luyện phách hắn". Một lão giả mặt đỏ ở bên cạnh rõ ràng tính tình bạo ngược, mắng ầm lên rồi tế ra một thanh phi kiếm đỏ rực mang theo ngọn lửa nóng cháy. "Hắc hắc. Tới rồi" Kẻ địch chỉ còn có ba tồn tại cùng cấp nên trên mặt Kim Nghĩa không hề lộ vẻ sợ hãi. Đột nhiên hắn ngồi xổm xuống đưa hai tay chống đất, phùng mang trợn mắt. "Oa!". Tiếng kêu này giống y như tiếng của một con cóc. (Chiêu này chắc xuất thân từ Tây Độc Âu Dương Phong) Thanh âm chưa dứt thì một từ trong miệng phụt ra đạo linh quang vàng nhạt bắn vào phi kiếm hỏa diễm. Tức thì linh quang trên thân phi kiếm liền ảm đạm, giống như linh tính bị tổn hao vậy. Lão giả mặt đỏ kinh hãi. Hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ còn lại của Lý gia đều cùng động thủ. "Ha ha. Thì ra gia hỏa Kim Nghĩa thi triển Cáp Mô Công. Tên này bất kể thể diện của tu yêu giả, lại cố tình bắt chước hình dạng con Thiềm Thừ" Vẻ mặt của Y Lam công tử lộ vẻ diễu cợt, châm chích Kim Nghĩa. "Lời này của đạo hữu sai rồi. Kim Minh Chân Thiềm chính là một trong các chân linh của Linh Giới. Tuy xếp danh chỉ đứng hàng cuối nhưng cấp độ này không phải để chúng ta có thể giễu cợt được" Minh Tuyền tiên tử che miệng cười khẽ, nói tiếp: " Miệng lưỡi của đạo hữu thật cũng quá độc. Nếu ở phường thị thì Kim Minh Thiền Công này cũng phải bán với giá trên trời là trên ức vạn tinh thạch. Sao ngươi lại chê bai như vậy?" "Ha ha, tiên tử giữ thể diện cho hắn làm gì, thần thông của Kim Nghĩa thì không cần bàn nhưng hình tượng không khác con Thiềm Thừ là mấy" Tiêm Mạc Y Lam bĩu môi nói. "Ai Di Đà Phật! Hai vị đạo hữu nói mấy chuyện không liên quan làm gì. Hiện giờ Kim thí chủ bị tu sĩ Lý gia vây công, chúng ta có nên xuất thủ hay không?" Kim Hoằng thiền sư không tán thành hành động của hai người ngày. Hiện đã động thủ thì nên dốc toàn lực, lỡ bị lật thuyền trong mương thì hối cũng không kịp. "Đại sư sốt ruột làm gì. Nếu Kim Nghĩa không đối phó được với tu sĩ cùng cấp thì hắn không có tư cách hợp tác cùng chúng ta". "A Di Đà Phật! Lão nạp thấy không thể nói như vậy, chúng ta không rõ thần thông của Kim Thí chủ lắm, vả lại đang cùng trên một con thuyền thì cũng nên cùng nhau ứng phó". Đang một mực yên lặng, đột nhiên Lâm Hiên mở miệng: "Thiền sư nói có lý, đêm dài lắm mộng. Lâm mỗ thấy chúng ta đồng loạt ra tay là ổn nhất. Tiên tử xem thế nào?" "Được rồi, đừng hỏi Minh Tuyền tiên tử, một khi mọi người đã muốn hoạt động cho giãn gân cốt thì đại khai sát giới cũng là một cách hay" Tiêm Mạc Y Lam gãi gãi đầu. Ngộ nhỡ gia hỏa ho Kim ngã xuống thì cũng chẳng hay ho gì. Sau đó hắn thu lại chiếc Linh thuyền của mình. Nguyên thân hình bốn người đang ẩn giấu đột nhiên hiện rõ ra như ban ngày. Khí tức cường đại nhanh chóng tràn ngập khắp đảo. Ba người đang vây công Kim Nghĩa không khỏi thất sắc kinh hãi, còn các tu tiên giả khác của Lý gia thì tái nhợt cả mặt mày. "Trời, đối phương tới không chỉ có một lão tổ Ly Hợp Kỳ". "Làm sao bây giờ. Tiểu tử lùn kia đã lợi hại như vậy, lại còn thêm bốn gia hỏa khác. Chúng ta tuyệt không thể đối phó, mau trở về tìm lão tổ". Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên. Các tu sĩ cấp thấp không còn một chút chiến ý, rục rịch cụp đuôi chuẩn bị chạy. Lâm Hiên không thích lạm sát kẻ vô tội nhưng để bọn này chạy thoát thì nhất định sẽ lộ tin tức. Hắn đang khó xử thì đã có kẻ khác hành động nhanh hơn. Minh Tuyền Tiên Tử khẽ phất ngọc thủ, tế ra một bảo vật như một tấm khăn mỏng, sau đó hai tay nàng bay múa trên dưới, liên tiếp đánh ra một đạo rồi một đạo pháp quyết. Oanh! Tấm khăn mỏng này hóa thành một con mãng xà thân hình to đến mấy trượng, còn chiều dài rốt cục đến bao nhiêu thì không thể đếm được. Toàn thân mãng xà ánh hàn quang tựa như dùng băng tuyết điêu khắc mà thành. Nó mới hiển lộ mà nhiệt độ xung quanh đã nhanh chóng giảm xuống. Sau đó mãng xà mở cái mồm to như chậu máu, nhìn qua tựa như một hắc động không đáy vậy. Phốc…. Mắt thường có thể thấy được hàn khí từ bên trong cuồn cuộn tuôn ra. Những nơi hàn khí đi qua thì vạn vật đều bị băng phong. Mấy chục tu sĩ đi theo bọn Lý gia lão tổ không có ai đào thoát, toàn bộ bị biến thành tượng băng. Xem ra ngay cả hồn phách cũng bị đông lạnh, dù có giải phong ấn thì đã chết không thể nghi ngờ. "Không tồi, không tồi. Công pháp Băng Phong Thiên Lý của tiên tử đã luyện đến mức lư hỏa thuần thanh. Y Lam mỗ quả là đại khai nhãn giới. Gã Thiềm Thừ kia quả là so không lại." Tiêm Mạc Y Lam nhẹ lay động chiết phiến, phong độ nhẹ nhàng nhưng ngôn từ rất tổn hại đến người, tuyệt không cảm tình mà vừa vặn để Kim Nghĩa nghe rành mạch. "Không ổn, bọn chúng không phải tu sĩ bình thường. Mau trốn trở về tìm Đại trưởng lão". Thấy đám tôn tử bị sát diệt, lão giả mặt đỏ vừa sợ vừa giận, nhưng hiểu được đám người ở đây tuyệt không địch lại đối phương. Việc cấp bách chính là mau chóng hội họp viện binh. Nếu không chết không minh bạch mớt thật là oan uổng. "Còn muốn chạy, chậm rồi!". Bị Tiêm Mạc Y Lam châm chọc khiêu khích. Thần tình của Kim Nghĩa đỏ bừng, đáy mắt lóe sáng. Lúc này hai mắt hắn nhìn cực kỳ yêu dị, hoàn toàn không giống tròng mắt của nhân loại. Oa!. Đột nhiên hắn vận sức nhảy cao lên y như một con cóc, toàn thân bao bọc bởi vô vàn những điểm điểm kim quang. Nhìn qua yêu dị đến cùng cực, sau đó hắn há miệng cuồng động bắn ra một vật thể đỏ tươi. Lâm Hiên thấy tình cảnh này thì đầu lưỡi tê tê. Trong nháy mắt, gia hỏa này thật sự dùng thần thông yêu hóa biến thân mình thành con cóc. Cái lưỡi dài phụt ra nhìn qua y hệt con cóc thè lưỡi bắt côn trùng. Tuy vậy tốc độ nhanh tới cực điểm, nháy mắt đã đến trước địch nhân. Lão giả vận đạo bào sợ hãi, trước người chợt lóe hoàng quang, một tấm tiểu thuẫn màu vàng đất đã xuất hiện chắn trước người. Lập tức hai loại linh quang khác màu đan vào cùng một chỗ, có điều rất nhanh hoàng quang cực kỳ ảm đạm, tiểu thuẫn kia dễ dàng bị xuyên thủng. "Không!". Lão giả quá sợ hãi nhưng lúc này muốn tránh đã không còn kịp. Chiếc lưỡi dài bắn vào lồng ngực rồi dễ dàng xuyên qua. Cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát, bị nghiền thành bột phấn. Hai lão tu sĩ còn lại sợ tới mức hồn phi phách tán. Đừng nói đến việc báo thù, đối với bọn họ có thể trốn thoát đã là kết quả tốt nhất rồi. Nhưng khả năng này tuyệt không thể xảy ra. Hoàng quang chợt lóe, Tiêm Mạc Y Lam đã hiện ra trước mặt một lão giả khác. Phong độn thuật! Có thể so với Cửu Thiên Vi Bộ của mình. Lâm Hiên bề ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng cẩn thận đánh giá. "Lăn ra!" Bộ mặt lão giả mặt đỏ hiện vẻ tàn khốc, tay áo múa lên. phi kiếm đang được hỏa diễm hừng hực thiêu đốt chợt chém ra. Tuy vừa rồi khi chiến đấu linh quang nơi phi kiếm có ảm đạm đôi chút nhưng uy lực vẫn không có gì sánh nổi. Tiêm Mạc Y Lam xem như không thấy, trên mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt. Thân hình tựa chỉ bước qua một bước nhưng không hiểu sao phi kiếm chỉ chém sạt qua người, biến công kích của đối phương trở thành công cốc. "Không ổn!" Trong lòng lão giả nhảy dựng, mắt thấy biến chiêu đã không kịp nhưng lão phản ứng cũng mau lẹ vô cùng, vội phát ra cương thuẫn hộ thể. Tiêm Mạc Y Lam công kích rất ư tùy tiện, chỉ cầm chiết phiến gõ một cái. Vô thanh vô tức! Không có lôi hỏa cũng không có phong đao bay đầy trời. Lão giả đang ngẩn ngơ thì một cỗ kỳ hương xuyên qua vòng bảo hộ, trực tiếp bay đến mũi. "Này..." Lúc đầu lão giả ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã có phản ứng. "Có độc!". Hiện tỉnh ngộ đã muộn. Trong nháy mắt sắc mặt lão trở nên đen thui. Càng quỷ dị chính là trên mặt còn mang theo nụ cười cổ quái. Bất quá Lâm Hiên biết đó là do không còn khống chế được cơ nhục mới có kết quả này. Nguyên Anh cũng không có độn ra, lão giả ngã xuống. Tiêm Mạc Y Lam điểm một ngón tay, một khối hỏa đạn xẹt ra, hỏa diễm bùng lên thiêu đốt thi thể lão giả. Lâm Hiên thầm hít một hơi lạnh. Tên Tiêm Mạc Y Lam này bình thường bộ dáng ba hoa nhưng thần thông thì quỉ dị khó lường. Hắn diệt sát lão giả mặt đỏ chỉ trong nháy mắt, nói miễu sát cũng không phải khuếch đại. Lâm Hiên tự biết mình xuất thủ cũng không nhanh hơn được. Toàn thân lão giả kia đã bị dính kỳ độc. Đường đường là tu sĩ Ly Hợp Kỳ mà chỉ dính một chút là ngã lăn ra chết. Thật khiến người không khỏi tim đập chân run. "A Di Đà Phật!" Vẻ mặt Kim Hoàng thiền sư đầy vẻ hiền lành. Bất quá Lâm Hiên thấy rõ ràng lão gia hỏa này cũng giống hắn, đều cảm thấy kiêng kị. Không trách được Kim Nghĩa tuy tu luyện Kim Minh Thiềm Công nhưng mấy lần đấu pháp cùng Tiêm Mạc Y Lam đều bại trong hồ đồ. Đương nhiên hai người tuy ngoài miệng nói móc nhưng không phải quyết phân sinh tử, kỳ thật giao tình cũng không tệ. Chỉ trong giây lát, ba tu sĩ Ly Hợp Kỳ đã chết hai chỉ còn một. Tuy vậy tình cảnh lão này cũng không tốt lắm, chưa ngã xuống nhưng nửa người đã bị Minh Tuyền Tiên Tử băng phong. Màu trắng của huyền băng đã xuất hiện trên lồng ngực lão giả rồi không ngừng lan tràn ra bốn phía. Trên mặt lão này tràn đầy hoảng sợ. Liều mạng hít vào một hơi, điều động pháp lực tinh thuần khổ tu mấy ngàn năm, nơi lồng ngực phát ra bạch quang chói mắt ngăn cản đóng băng. Nhưng ngoài việc này thì lão cũng không làm được chuyện gì khác, tính mạng hoàn toàn trong tay người khác. Bạch quang chợt lóe, Minh Tuyền Tiên Tử phong tư trác tuyệt đã xuất hiện trước mặt. Lão giả một lời cũng không nói được. Minh Tuyền tiên tử nhẹ thở ra, vươn ngọc thủ thon nhọn trắng nõn nhẹ nhàng ấn một cái vào lồng ngực lão giả. Động tác mềm nhẹ tựa hồ không mang theo khói lửa nhân gian. Có điều theo động tác của nàng thì Vạn Niên Hàn Năng đáng sợ như thủy triều rút sạch về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn "Hả..." Lý gia tu sĩ kia ngẩn ngơ, tự hồ không thể tin tưởng một màn phát sinh trên thân thể. Đối phương buông tha lão? Lão đã sống mấy ngàn năm nhưng còn chưa nghe nói chuyện như vậy. Thật là quá mức quỷ dị. Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng bảo trụ được cái mạng nhỏ. Lão nào còn dám ở lại đây. Băng phong đã được giải trừ nhưng từ eo trở xuống vẫn chết cứng. Bất quá giờ khắc này lão còn quản cái gì, cả người nổi lên thanh quang bắn về một phương khác của đảo. Ở bên này có năm đạo quang hoa chói mắt đang bay. Đại trưởng lão cũng đã phát hiện chuyện bất thường, cũng đang liều mạng tới. Chỉ cần tụ họp được với chư huynh đệ thì mạng nhỏ sẽ được bảo trụ. Địch nhân đào tẩu nhưng trên mặt Minh Tuyền Tiên Tử không mảy may lộ chút dị sắc. Dường như nàng thật sự muốn buông tha mà bọn Lâm Hiên cũng không có ý ngăn cản. Lão này trong lòng không yên nhưng bay xa được hơn trăm trượng thì dần an tâm. Tiện tỳ kia tuy thực lực cao thâm nhưng tâm tư thật quá đơn giản, không rõ đạo lý thả hổ về rừng. Lát nữa hội họp với đại ca sẽ sanh cầm ả này. Sẽ làm cho ả hiểu thế nào là đồng tình với địch nhân. Mang ý nghĩ hung tợn trong lòng, lão đang muốn đề cao độn thuật nhưng chợt pháp lực toàn thân mất đi khống chế. Không, chính xác là có một cỗ ám kình phát tác, kéo theo linh lực toàn thân lão điên cuồng bạo phát lên như sóng dữ. "Không..." Lão giả hoảng sợ nhưng thân thể như một quả bóng bị thổi căng, nhanh chóng bành trướng... Đoành! Một tiếng nổ lớn như sấm sét giữa trời quang bạo vang, trong đó có lẫn tiếng kêu tuyệt vọng sợ hãi. Lão giả không khống chế được linh lực đã tự bạo. Huyết vụ đầy trời, Nguyên Anh cũng không đào thoát. Năm đạo quang hoa ở xa thấy rõ ràng cảnh này nhưng bọn họ không trốn chạy mà lại càng tăng tốc bay tới. Lâm Hiên bóp trán kinh ngạc. Tu sĩ kia chết như thế nào thì năm người kia đã thấy. Không ngờ vẫn không sợ hãi, chẵng lẽ có cái gì ỷ vào hay sao? "Ai Di Đà Phật" Trên mặt Kim Hoằng thiền sư không lộ hỷ nộ, bộ dáng mi từ mục thiên, thấp giọng tụng niệm siêu độ cho người uổng mạng. Còn Tiêm Mạc Y Lam vẫn nhẹ lay động chiết phiến. Hình như việc sát nhân vừa rồi không quan hệ tới hắn. Minh Tuyền tiên tử bước nhẹ lui về hội họp. Trên khuôn mặt thanh tú mang vẻ ôn hòa, phong tư xuất chúng như tiên nữ. Chỉ có Kim Nghĩa toàn thân tỏa ra sát khí, mở trừng trừng hai con mắt.