Nhưng tầm mắt của Hứa Khai lại lướt qua Tố Tâm... Nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach kia, anh biết người ngồi trên chiếc xe kia, chính là Phó Kiến Văn!
Thông qua kính chắn gió, Hứa Khai gật đầu chào hỏi với Phó Kiến Văn.
Tố Tâm từng vì Hứa Khai đi Iraq, bây giờ với tư cách là chồng Tố Tâm, Phó Kiến Văn không biết phải phản ứng như thế nào cho phải!
Tức giận hay là không để ý!
Nhìn xem bóng lưng tinh tế của Tố Tâm rời đi, Phó Kiến Văn hạ kính xe xuống sâu hơn, sau cơn mưa không khí đặc biệt trong lành cũng đặc biệt ẩm ướt, gió từ ngoài cửa sổ trút vào, có chút cảm giác mát mẻ.
Phó Kiến Văn đốt một điếu thuốc, khuỷu tay khoác lên trên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn xa xăm...
Tố Tâm đi đến, chính là quá khứ của cô, hôm nay là ngày mà Tố Tâm nói rõ ràng để tạm biệt quá khứ ấy, Phó Kiến Văn kiên trì chờ.
...
Tố Tâm đứng ở trước mặt Hứa Khai, mới phát hiện trên cằm anh đã mọc lên những sợi râu, tuy không dài nhưng so với dáng vẻ sạch sẽ nho nhã hằng ngày đúng là không giống, khuôn mặt mang theo sự cụt hứng cùng chật vật, trong con ngươi tất cả đều là ẩn nhẫn tâm tình.
Hứa Khai đã một đêm không ngủ, cả buổi tối hôm qua đều ở trước cửa nhà Tố Tâm, cho tới sáng sớm hôm nay nghe được hàng xóm sát vách nói, Tố Tâm chưa có trở về, Hứa Khai mới nhớ tới Tố Tâm đã kết hôn, chắc chắn sẽ ở cùng Phó Kiến Văn, cho nên sáng sớm anh đã lái xe đến cổng đài truyền hình chặn người.
Tố Tâm mang theo mũ lưỡi trai, dưới viền mũ chính là gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, con ngươi trong trẻo của cô nhìn qua Hứa Khai, cô mở miệng nói trước: "Anh Hứa Khai, em biết là ngày hôm qua anh nhìn thấy mấy bức ảnh kia nên xúc động rồi mới gửi cho em mấy tin nhắn kia."
Con ngươi của Hứa Khai đảo qua chiếc Maybach, không nhịn được vành mắt đỏ lên.
Trước đó không nhìn thấy những bức hình kia, Hứa Khai đã biết là Tố Tâm đi Iraq tìm anh rồi, không nhìn thấy mà nội tâm đã vô cùng hổ thẹn!
Ấy vậy mà mấy bức ảnh tối hôm qua kia, đã khiến cho Hứa Khai chấn động hoàn toàn!
Tố Tâm đã từng vì anh mà trải qua sinh tử, lúc đó cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, cô bị thương... Bị thương ấy vậy mà còn không màng sống chết đi tìm anh!
Đặc biệt là những dòng chữ của người phóng viên kia, mỗi một câu một chữ đều giống như một lưỡi dao sắc bén, cắm ở trong lòng anh, khiến cho máu tươi chảy ròng ròng.
Hứa Khai hối hận, hối hận tại sao lúc trước lại phải đem sự chênh lệch cùng khoảng cách ra tính toán, tại sao lại phải nghĩ nhiều đến như vậy!
"Tố Tâm, anh hối hận rồi, thật sự hối hận rồi!" Giọng nói của Hứa Khai nghẹn ngào, "Dù cho có phải trả một cái giá lớn thế nào đi chăng nữa, chúng ta có thể quay về những ngày tháng trước kia được không!"
Một buổi tối gió lạnh không những không làm cho Hứa Khai bình tĩnh, mà ngược lại, lại làm cho Hứa Khai kích động hơn.
Hứa Khai nhiều lần xem đi xem lại những bức ảnh Tố Tâm từng đến Iraq kia, nhìn xem đầu cô đầy máu tươi giơ hình của anh để hỏi tung tích với nhân viên y tế, trái tim của Hứa Khai đã sắp không thở nổi, gần như nghẹt thở!
Tấm hình kia, khiến cho Hứa Khai đang hút thuốc lá, sặc đến nỗi ho khan kịch liệt mà không có cách nào dừng lại được, sặc đến nỗi nước mắt chảy xuống giống như là mưa, anh ngồi ở trong xe nhẫn nhịn... Bởi vì ngay cả tư cách khóc anh đều không có!
So với Tố Tâm, tình yêu của anh có tính là gì! Chính là do dự cùng tính toán!
Bắt đầu từ hôm nay, Hứa Khai cũng không dám nói yêu Tố Tâm nữa, bởi vì anh không xứng đáng!
Từ bức ảnh, cho tới đoạn ghi âm giữa Hạ Hàm Yên với Tố Tâm, khiến cho trái tim của Hứa Khai đau nhức...
Ngày Hứa Khai kết hôn cùng Hạ Hàm Yên, Bạch Hiểu Niên chỉ nói qua loa, nhưng đến hôm qua, trực tiếp nghe được đoạn đối thoại này, Hứa Khai mới hiểu thế nào gọi là tan nát tâm can!