Ngày hôm sau, lễ đính hôn của Phó Thiên Tứ sẽ bắt đầu lúc 7h.
Nghỉ ngơi xong, Đoàn Đoàn giúp Tố Tâm chọn một bộ lễ phục dài màu vàng thêu lụa mỏng, điêu khắc lập thể thêu hoa thiết kế vô cùng sáng mắt.
Bộ lễ phục này không quá trần trụi lại vô cùng đẹp mắt, cổ áo hình chữ V theo bên mình, hoàn mỹ vẽ ra vóc người của Tố Tâm, tao nhã hào phóng, cực kỳ đẹp mắt.
Đoàn Đoàn mặc âu phục của trẻ con, ngồi nghỉ ngơi trên ghế của phòng quần, nhìn xem Phó Kiến Văn lật phẳng cổ áo sơmi, sau đó đem cà vạt khoác lên trên cổ, lại chọn lựa một bộ áo khoác, một bên cầm lên một bên nhìn về phía Tố Tâm.
Tố Tâm đang kéo khoá sau lưng của váy lụa mỏng, nhưng kéo lên mãi không được...
"Để anh..." Phó Kiến Văn đi tới phía sau Tố Tâm, cài cúc áo ở cổ tay xong, sau đó giúp Tố Tâm đem khóa kéo lên trên một chút, vô cùng dễ dàng.
Tố Tâm còn chưa đeo giày cao gót, cô vừa mới xoay người, thấy trên cổ Phó Kiến Văn còn chưa đeo cà vạt, động tác vô cùng tự nhiên giúp Phó Kiến Văn đeo lên.
Đoàn Đoàn ngồi ở chỗ đó, đung đưa chân ngắn của mình, nhìn xem bộ dáng mẹ giúp ba ba đeo cà vạt, vui vẻ nứt miệng nhỏ ra cười, hai tay chống ở trên ghế da, đứng lên, dùng sức vỗ tay.
Bên trong phòng quần áo, tiếng vỗ tay của Đoàn Đoàn vô cùng vang dội.
Tố Tâm nhìn về hướng Đoàn Đoàn, khóe môi cũng là mỉm cười, tóc dài còn dối tung, thính tai cô có phần đỏ lên, cô giúp Phó Kiến Văn thắt cà vạt xong, hạ chân xuống, giúp anh chỉnh lại cổ áo.
Phó Kiến Văn quay đầu nói với Đoàn Đoàn: "Lấy giúp ba ba cái đồng hồ..."
Nhận được mệnh lệnh, Đoàn Đoàn gật đầu, hai tay chống xuống ghế, từ phía trên ghế trượt xuống, cộc cộc cộc chạy tới, đem chiếc đồng hồ mà lúc trước Tố Tâm tặng Phó Kiến Văn cầm tới, hai tay nâng cao đưa cho Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn tiếp nhận đồng hồ đeo tay sau đó đeo vào cổ tay, lại nói: "Lại đem lễ vật ba ba tặng mẹ lấy tới đây!"
Lễ vật!
Tố Tâm bất ngờ nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Đoàn Đoàn biết rõ, liền gật gật đầu sau đó cộc cộc cộc chạy ra khỏi phòng quần áo.
Nói thật, phàm là phụ nữ, ai được nhận quà mà lại không vui, Tố Tâm tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, tâm tình đã cảm thấy vui sướng rồi.
"Đồ vật gì!" Tố Tâm không nhịn được hỏi Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn cầm qua áo khoác âu phục mặc vào, chỉnh lại ống tay: "Em nhất định sẽ thích..."
Phó Kiến Văn không nói, Tố Tâm càng thêm hiếu kỳ: "Thần bí như thế!"
Đoàn Đoàn cầm lễ vật mà ba ba tặng cho mẹ cộc cộc cộc chạy vào, kiễng mũi chân đem lễ vật nâng qua đỉnh đầu đưa cho Phó Kiến Văn sau đó liền ngoan ngoãn đứng ở một bên ngửa đầu nhìn xem.