Nhìn xem chiếc hộp bằng da được gia công hoàn mỹ, phía trên hộp có in lô gô LOG, chính là nhãn hiệu đồng hồ đeo tay mà Tố Tâm mua tặng Phó Kiến Văn, Tố Tâm liền nhanh chóng đoán ra đây là cái gì.
Quả nhiên, Phó Kiến Văn mở hộp ra, bên trong là cái đồng hồ đeo tay mà giống lúc trước Phó Kiến Văn đã đập vỡ.
Phó Kiến Văn lấy đồng hồ đeo tay ra, đem chiếc hộp đưa cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn lập tức kiễng mũi chân đưa tay tiếp nhận, ôm vào trong ngực, nhìn xem ba ba giúp mẹ đeo đồng hồ.
Cổ tay của mẹ rất nhỏ, cũng rất trắng, mang theo cái đồng hồ nạm kim cương kia, càng thêm nổi bật lên da thịt trắng nõn của mẹ.
"Thích không!" Phó Kiến Văn hỏi.
Biết toàn bộ thành phố A chỉ có hai chiếc đồng hồ đeo tay mà cũng đã bị Phó Kiến Văn đập vỡ, chiếc đồng hồ này nhất định là Phó Kiến Văn tìm ở chỗ khác mua về.
Trong lòng Tố Tâm cảm động, nhếch môi gật đầu cười: "Vâng! rất thích!"
Lễ vật chính là thứ cô đã từng thích không nói, hơn nữa nó lại còn là đồng hồ tình nhân với Phó Kiến Văn, càng quan trọng hơn chính là Phó Kiến Văn đã bỏ ra tâm tư để mua nó về.
Món quà như vậy, Tố Tâm không thích sao được!
Cô cúi thấp mắt tiệp xuống, nhìn đồng hồ được đeo trên cổ tay mảnh khảnh của mình, khóe môi làm nổi nổi lên ý cười, đôi mắt long lanh.
Đoàn Đoàn vui vẻ nâng tay trái của Tố Tâm lên nhìn xem: "Mẹ! Mẹ..."
Tố Tâm nhìn thấy trên cổ tay của Đoàn Đoàn, có một chiếc đồng hồ được dùng bút bi để vẽ, bất ngờ trợn to mắt: "Làm sao vẽ..."
"Ba ba vẽ cho Đoàn Đoàn!"
Tố Tâm còn chưa nói hết, liền nghe Đoàn Đoàn hài lòng nói một câu.
Phó Kiến Văn sờ sờ mũi, buông con mắt xuống sau đó tiếp tục cài cúc áo âu phục.
Tầm mắt của Tố Tâm đảo qua Phó Kiến Văn đang giả ngu.
Tố Tâm: "..."
Phó tiên sinh, ngài lừa bịp con trai ngài như vậy liệu có được không!
"Rolex!" Đoàn Đoàn cường điệu nói với Tố Tâm.
Đây là ba ba vẽ cho nhóc đồng hồ nhãn hiệu Rolex, trước đó Tiểu Đường Quả nói rồi, Rolex là nhãn hiệu đồng hồ quý nhất trên thế giới! Mỗi người khi ngủ nằm mơ cũng đều muốn có một chiếc.