Anh ta cố nhịn, không dams cười trước mặt Phó Cảnh Ngộ, nhận lại quần áo Phó Cảnh Ngộ vừa thay ra, xách túi, chuẩn bị mang về cho anh.
Tưởng Sâm quan tâm hỏi Phó Cảnh Ngộ, nói: " Vợ anh thế nào rồi?"
"Không sao, đang trong phòng, Kỷ Minh Viễn đang trông chừng cô ấy rồi."
Phó Cảnh Ngộ cũng cần mặt mũi, nhớ tới những hành động sốc nổi tối hôm qua của mình cũng cảm thấy mất mặt.
Thật hy vọng thời gian có quay ngược lại.
Tưởng Sâm nói: " Vậy để tôi vào thăm cô ấy."
Anh ta xách túi đựng quần áo của Phó Cảnh Ngộ, đi vào phòng bệnh.
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối, nghe Kỷ Minh Viễn kể chuyện của Phó Cảnh Ngộ, thấy Phó Cảnh Ngộ đi vào, trong lòng có có có một loại cảm giác vô cùng vui vẻ khó nói thành lời.
"Phồn Tinh." Tưởng Sâm lên tiếng chào hỏi
"Tưởng Sâm, anh vừa vào à?"
Ở trong nhận thức của Diệp Phồn Tinh, Tưởng Sâm lúc nào cũng là người thức khuya dậy sớm.
Cho nên nhìn thấy Tưởng Sâm sáng sớm đã xuất hiện ở trong bệnh viện, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Sau khi vào thăm bệnh xong Tưởng Sâm và Kỷ Minh Viễn cùng ra ngoài.
Trong phòng chỉ Phó Cảnh Ngộ ở lại.
Diệp Phồn Tinh len lén nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đã thay quần áo khác, rõ ràng trở thành một người khác so với lúc sáng sớm, còn người ấy lại toát ra một loại khí chất lạnh lùng, lãnh đạm thờ ơ vô cùng xa cách.
Nhớ tới những gì mà Kỷ Minh Viễn vừa kể với mình, Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy như đổ mật vào lòng, cứ tủm tỉm cười nhìn anh
Phó Cảnh Ngộ thấy cô cười, hỏi: "Cười cái gì?"
Anh vừa mới ra ngoài được một lúc, khi về đã thấy cô rất vui vẻ, trong đôi mắt ấy giống như chứa đựng mặt trời nhỏ.
Kỷ Minh Viễn đã nói với vợ anh cái gì mà lại làm cô vui tới như vậy?
Diệp Phồn Tinh thỏ thẻ nói với anh: " Bác sĩ Kỷ nói, tối hôm qua anh hành bác sĩ trực bạn khóc không ra nước mắt."
Diệp Phồn Tinh có thể tưởng tượng ra lúc đó Phó Cảnh Ngộ đáng sợ đến như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, trong thâm tâm lúc này chỉ muốn túm cổ Kỷ Minh Viễn lại rồi đánh cho anh ta một trận.
Nói cái gì không nói lại đi nói với vợ anh chuyện mất mặt như này?
Thấy Phó Cảnh Ngộ trầm mặt không nói lời nào, Diệp Phồn Tinh đánh bạo nói: " Em cũng không biết anh lại luống cuống vì em như vậy đấy."
Lúc nói lời này, ngữ khí của cô còn phải cố kìm nén không được bật cười.
Anh bình thường lãnh đạm thờ ơ, coi như có chiều chuộng thật thì Diệp Phồn Tinh cũng cảm thấy anh chỉ coi mình như một món bảo bối mà nâng niu bảo vệ.
Lại không nghĩ rằng cũng sẽ có lúc anh vì cô mà mất bình tĩnh, không khống chế được bản thân mình như vậy.
Dù sao ở trong mắt cô, anh vẫn luôn như một vị thần tối thượng không vướng bụi trần.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Kỷ Minh Viễn kia toàn khoách lác thôi, cậu tả nói mà em cũng dám tin à?"
"Vậy lúc sáng sớm anh mặc cái thế? Không phải vì hôm quá anh chưa kịp thay quần áo đã đưa em tới bệnh viện à?"
Trên thực tế, thay một bộ quần áo cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả.
Nhưng lúc thấy cô đau đến như vậy, anh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Diệp Phồn Tinh nói vậy càng làm Phó Cảnh Ngộ lúng túng, sắc mặt cũng lạnh đi, anh cố tỏ ra trầm ổn nói: " Anh về trước."
Cũng không biết là vì ai mà anh mới luống cuống tới nỗi mất hết mặt mũi như vậy, bây giờ còn bị cô chêu chọc.
Anh cũng biết xấu hổ cơ mà, không phải sao?
" Anh định đi luôn đấy à?" Chị Linh Lung còn chưa tới đây mà!
Phó Cảnh Ngộ nghe thấy cô làm nũng cũng mặc kệ, trực tiếp ra cửa đi về.
-
Cũng không lâu sau thì Phó Linh Lung tới, chị ấy mang cho Diệp Phồn Tinh cháo trắng, "Nghe Cảnh Ngộ nói, em đói rồi nên chị nấu ít cháo mang vào cho em."
Dạ dày của cô khó chịu, cho nên chỉ được ăn cháo thanh đạm một chút.
"Cảm ơn chị ạ." Diệp Phồn Tinh ăn vài thìa, nhưng nhuốt không trôi.