của Phó Cảnh Ngộ.Cô chột dạ cắn cắn môi, bị Phó Cảnh Ngộ kéo chăn ra, ló mặt ra ngoài.Anh nhìn trên bàn vẫn còn cặp lồng cháo, vừa nhìn sang con heo mọi nào đó không ngừng kêu đói, lấy cháo tới, ngữ khí nghiêm túc: "Ngồi dậy ăn nào."Hoàn toàn là giọng ra lệnh.Diệp Phồn Tinh ngồi ngay ngắn dậy, Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ dùng thìa múc cháo bón cho mình đành ngoan ngoãn mở miệng ăn.Hừ, ông xã thật là quá đáng sợ!Cô không dám làm cho anh tức giận.Diệp Phồn Tinh không sợ người khác, nhưng lại rất sợ Phó Cảnh Ngộ, ở trước mặt anh, cô chúng là một con thỏ đế nhát gan.Phó Cảnh Ngộ thấy cô ngoan ngoãn ăn, hỏi: "Không ngon à?"Diệp Phồn Tinh cười ngọt nhạt nói: "Ngon lắm mà, không tin anh ăn thử xem!"Cô còn dám nói là khó ăn sao?Cô cảm thấy chỉ cần vừa nói ra thì chắc chắn sẽ bị anh dậy dỗ cho một trận.Phó Cảnh Ngộ không đổi sắc mặt, nhìn cô nói "Không phải em vừa nói không nhuốt nổi sao? Rốt cuộc ăn cháo có ngon không?"Cô vô cùng nghiêm túc, ra sức lấy lòng nói: " Ông xã bón cho cái gì cũng ngon hết."Rồi chúng nó lại chuẩn bị tống cẩu lương cho cẩu độc thân, cảnh báo những thanh niên còn FA biết đường mà né cẩu lương