Thấy bộ dạng này của Fukui, toàn bộ thủ hạ của Khảm Khang đồng thời nhíu mày.
Mấy người bọn họ không nghĩ tới trong địa bàn của bọn họ, lại có người dám không coi ai ra gì.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều tràn ngập một không khí khẩn trương.
Fukui cố tình làm như không phát giác ra chuyện gì, lại tiếp tục nói:
“Tôi tin tưởng ngài Khảm Khang là một người hiểu lý lẽ, hẳn cũng sẽ không để ý tới chuyện tôi đến trễ chứ.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đứng ở một bên không khỏi nhướng mày.
Chà!
Trình độ mặt dày này có thể sánh ngang với cô rồi. Không ngờ là ông Fukui này nói chuyện lại có thiên phú như vậy, đúng là một nhân tài không sai.
Bên này Diệp Sơ Dương hoàn toàn đang xem náo nhiệt, xem náo nhiệt đồng thời cũng không quên phát biểu một chút về cái nhìn của mình.
Mặt khác bên kia, sau khi Côn Sơn nhìn thấy thái độ của Fukui, dường như cảm nhận được cái gì, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một đạo ám quang.
Xem ra vị tiên sinh Fukui này rất không coi ai ra gì, hơn nữa dường như còn không thích cha hắn.
Đến nỗi cha hắn…
Côn Sơn mấy năm nay đã trợ giúp cha hắn làm nhiều việc như vậy, hơn nữa còn lên kế hoạch lật đổ âm thầm, nên lúc này đương nhiên cũng coi như hiểu cha mình.
Khảm Khang người này, ngoại trừ đặc tính tàn nhẫn độc ác ra, còn có đặc tính rất ghét người khác nói chuyện với hắn theo kiểu của Chúa.
Hay là những người có địa vị cao hơn những người khác đều có suy nghĩ này?
Nghĩ như vậy, Côn Sơn càng tin tưởng vào kế hoạch sau lưng của mình sẽ thành công.
So với việc kích động ngầm của Côn Sơn thì Khảm Khang trên mặt càng bình tĩnh hơn, không để lộ bộ dạng tức giận ra ngoài, cũng không có kích động. Chỉ có hai con mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Fukui, sau đó tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào nói:
“Xem ra ngày Fukui đây thật sự tự tin.”
Nghe vậy, Fukui hơi hơi mỉm cười.
Ai nấy đều thấy được rằng trên bộ mặt đáng sợ của Khảm Khang không có biểu hiện gì, nhưng trên thực tế là đang trong trạng thái rất tức giận. Nhưng Fukui dường như lại chẳng phát hiện ra điều đó, chỉ là bình tĩnh trả lời đối phương:
“Tôi không phải quá tự tin vào bản thân mình. Tôi chỉ là tương đối tự tin vào sự hợp tác giữa gia tộc Fukui và ông Khảm Khang đây thôi.”
Giọng nói vừa dứt, không khí tại hiện trường yên lặng ba giây.
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái cạn lời bên trong.
Mặc dù ông Fukui này thoạt nhìn trông thật lố bịch, nhưng không thể không thừa nhận rằng, câu nói vừa rồi rất có đạo lý.
Khảm Khang cũng nghĩ như vậy.
Hắn bỗng nhiên cười cười, ngay sau đó từ ghế thủ tọa bước xuống, đi thẳng tới trước mặt Fukui:
“Ngài Fukui nói rất có lý. Mời ngồi bên này, chúng ta thương lượng một chút trước khi tiến hành giao dịch.”
“Không thành vấn đề.” - Fukui theo Khảm Khang đi đến một bên ngồi xuống.
Cùng lúc đó, một thủ hạ trong trại đưa lên một ly trà.
Những người khác, toàn bộ đều yên lặng trong suốt cuộc nói chuyện.
Đương nhiên, cái yên lặng này cũng có thể là yên lặng trước bão táp.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Đình Xuyên, lại chỉ thấy đối phương có vẻ cười như không cười, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Diệp Sơ Dương nhìn Fukui một cái.
Diệp Sơ Dương cảm thấy hơi nghi hoặc đối với ánh mắt này của Mạc Đình Xuyên, nhưng lại cũng chưa nói cái gì, chỉ là nghe lời hướng tới Fukui nhìn lại.
Thời điểm ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng trên người Fukui, chỉ thấy thân mình người đàn ông này bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.