Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1018



Edit: Tử Đằng

Beta: Sỹ Dinh


Sau đó, chỉ nghe thấy “phốc” một tiếng, Fukui hộc ra một búng máu.

Ly trà trong tay rắn rơi trên mặt đất, ngay sau đó là thân mình một người đàn ông ngã ra trên mặt đất phát ra tiếng vang.

Thấy vậy, sắc mặt mỗi người tại hiện trường dường như có sự biến đổi lớn.

Côn Sơn ngồi cạnh Fukui thấy thế, lập tức liền chạy tiến lên, sau đó nâng người kia lên.

“Ông Fukui?” - Côn Sơn la lớn.

Thấy cảnh tượng như bây giờ, người đang ngồi trên ghế thủ tọa Khảm Khang cũng kìm nén không được, ông vội vàng chạy tới phía trước bên người Fukui, đưa tay xem Fukui còn thở không.

Kết quả giây tiếp theo làm hắn đột nhiên lảo đảo, chờ đến lúc phản ứng lại, thì đã bị một con dao kề cổ.

Khóe mắt Khảm Khang có thể nhìn thấy rõ ràng ánh phản quang của con dao màu bạc, thoạt nhìn trông thật sắc bén. Chỉ cần lia nhẹ một vòng quanh cổ hắn một cái, cái mạng Khảm Khang này đã không còn.

Hơn nữa, cái chết có lẽ sẽ rất bi thảm.

Khảm Khang bị Côn Sơn chế phụ trong nháy mắt, sắc mặt đã đen như đít nồi, hắn mở miệng nói một tiếng:

“Quân mất dạy.”

Nghe vậy, Côn Sơn lại chỉ là thần sắc nhàn nhạt cười cười.

Hắn đem Khảm Khang càng kẹp chặt, thần sắc đạm nhiên nói:

“Cho dù là thứ mất dạy, thì cũng là ông sinh ra.” - Một câu này nói ra, hắn ngước mắt nhìn về phía thủ hạ của Khảm Khang đang sôi nổi móc súng ống ra, nheo mắt lại:

“Các vị muốn động thủ sao? Tôi khuyên các người hãy bỏ súng xuống, nếu không muốn xem viên đạn của các người đi vào thân thể của tôi trước, hay tôi có thể dễ như trở bàn tay cắt yết hầu trước. Các người nói xem có đúng không?”

Côn Sơn vừa nói, tay nắm dao càng thêm dùng sức.

Có trời mới biết hắn đã đợi cơ hội này bao lâu rồi.

Tên cáo già Khảm Khang này, ngoại trừ những vệ sĩ của mình ra thì tuyệt đối không cho phép những người khác mảy may tới gần mình. Ngay cả Côn Sơn, con trai ruột của hắn, cũng luôn bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài.

Nên lúc này đây, Côn Sơn cũng chỉ có thể dựa vào phương án vừa rồi để tiếp cận Khảm Khang.

Sự thật chứng minh, phương án này tuy hơi mạo hiểm một chút, nhưng bất kể thế nào cũng không có vấn đề gì.

Với suy nghĩ này, trên mặt Côn Sơn ý cười càng thêm thâm thúy.

Lúc này, sắc mặt của Khảm Khang đang bị anh ta chế ngự, lại càng thêm khó coi.

“Cha à, chỉ cần người đồng ý đem tập đoàn chuyển giao hết cho con, con có thể giữ lại cái mạng này cho người. Còn không, người cũng chỉ có thể đi trước xuống dưới chờ con mà thôi.”

“Giữ lại mạng cho ta? Ngươi dám nói ra những lời đó!”

“Cái này chẳng có gì là dám hay không cả.” - Côn Sơn cười nhạt, ánh mắt lại nhanh chóng xẹt qua những người khác tại hiện trường:

“Tao nói lần cuối, chúng mày còn không bỏ súng xuống. Hiện tại bên ngoài đều là người của tao, chúng mày cần gì phải giãy giụa?”

Vì hôm nay là ngày này, một ngày mà Côn Sơn đã ủ mưu từ rất lâu.

Hắn nhìn sắc mặt đại biến của mấy thủ hạ của Khảm Khang, cười tùy ý.

Sau đó, Côn Sơn lại ra lệnh cho Ca Cương và Lưu Thiết.

Ca Cương đương nhiên không cần phải nói, sau khi Côn Sơn giao việc, liền xách súng đem người vây quanh những người khác có mặt tại hiện trường.

Còn Lưu Thiết vẫn ngồi yên tại vị trí của mình, một động tĩnh cũng không có.

Thấy cảnh tượng như vậy, mi mắt Côn Sơn lập tức liền nhíu lại.

Hắn híp mắt cười lạnh:

“Lưu Thiết, ngươi sao vậy? Muốn cãi lại mệnh lệnh của ta sao?”

Giọng nói vừa dứt, Lưu Thiết còn chưa kịp nói gì, thì người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương đã đem họng súng nhắm ngay huyệt thái dương của Diệp Sơ Dương.