Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1020



Edit: Tử Đằng

Beta: Sỹ Dinh


Thủ hạ của Khảm Khang nhanh chóng tới trước mặt Côn Sơn, đem mấy người vây quanh Côn Sơn, họng súng đen như mực lập tức chĩa vào người đang nằm trên mặt đất.

Mắt thấy chủ tử nhà mình bị thương, người đang giữ tay Diệp Sơ Dương trong nháy mắt cũng chần chừ một chút.

Hắn không biết nên đi giúp chủ tử của mình, hay nên tiếp tục thủ tại chỗ này.

Nhưng cũng chính trong giây phút chần chừ ấy, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên lập tức phản công.

Mạc Đình Xuyên từ lúc khoảnh khắc nhục cầu xuất hiện, liền nhanh chóng làm tốt mọi công tác chuẩn bị.

Chờ đến khi thủ hạ của Côn Sơn chần chừ, anh nhanh chóng tiến lên, một chân đá bay súng trong tay người đàn ông kia. Mà cũng đúng lúc này, thân mình Diệp Sơ Dương nhanh chóng dịch sang một bên.

Cây súng màu đen từ trong tay hạ thủ Côn Sơn rơi xuống tay Diệp Sơ Dương.

Cô nhanh chóng nắm lấy súng, nhắm ngay tên thủ hạ kia.

Cảnh tượng vừa rồi và lúc nãy giống y chang nhau, chỉ là đổi người mà thôi.

Bên này thủ hạ của Côn Sơn bị chế phục. Bên kia Côn Sơn cũng như vậy.

Khảm Khang không biết từ khi nào đã từ mặt đất bò lên, hắn đứng ở ngoài đám người này, ngón tay lướt qua cổ còn đầy máu, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi dưới đất đã bị chế phục.

Cũng là lúc này, mọi người đã thấy rõ ràng trên mặt Côn Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy trên mặt hắn ta bị móng vuốt sắc nhọn cào ra vài vết máu.

Dấu vết của vết xước trông rất sâu.

Có một vài chỗ thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng bên trong với thịt và máu.

Tuy rằng những người ở đây đều gặp qua những sự kiện lớn trong đời, những cảnh đẫm máu cũng thấy vô số lần. Nhưng đột nhiên nhìn thấy dấu vết này trên khuôn mặt Côn Sơn, vẫn cảm thấy rất ghê tởm và quay đầu lại.

Khảm Khang bước từng bước tới trước mặt Côn Sơn, không chút do dự liền trực tiếp đá một phát vào ngực thanh niên.

“Thứ mất dạy, còn muốn đấu với ta ư?”

Vì những vết thương trên mặt đau đến nỗi cả người Côn Sơn vẫn luôn run rẩy, lúc này còn bị Khảm Khang dùng sức đạp một chân, liền bị văng ra vài mét, thổ ra vài bụm máu, hắn khó khăn che ngực.

Côn Sơn chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy Khảm Khang đã lại lần nữa đứng trước mặt hắn.

Hắn bỗng nhiên cười ha hả:

“Thắng làm vua thua làm giặc, tuy là ta thua, nhưng ta tuyệt đối không hối hận. Khảm Khang, ngươi đừng vội đắc ý. Ngươi cũng không đắc ý được bao lâu đâu.”

“Ngươi yên tâm, tốt xấu gì ngươi cũng là con của ta, xem cha con chúng ta một hồi phân cao thấp, ta sẽ không làm ngươi chết nhanh như vậy đâu. Cát Bổn, đưa cho đại công tử Côn Sơn của chúng ta một lễ vật.”

Âm giọng Khảm Khang rơi xuống, ngoài đám người bỗng nhiên một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đi vào.

Trong nháy mắt đám người Diệp Sơ Dương nhìn thấy người đàn ông này, liền nhận ra người này chính là người giả dạng Ba Tùng đi theo bên người Côn Sơn.

Vừa rồi nghe Khảm Khang nói, kêu người này là Cát Bổn.

Diệp Sơ Dương nhớ rất rõ ràng, Cát Bổn này chính là người trong tư liệu “Đệ tử của Ba Tùng” mà Mạc Đình Xuyên đã đưa cho cô.

Đang nghĩ ngợi, thì Cát Bổn đã chạy tới trước mặt Côn Sơn.

Người đàn ông mặc áo đen, tuy rằng không lộ ra cả khuôn mặt, nhưng trong miệng vẫn luôn lải nhải âm thanh được mọi người nghe thấy rõ ràng.

Ngay sau đó, Côn Sơn từ trên mặt đất bỗng nhiên kêu to thảm thiết, cả người đều không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Diệp Sơ Dương đứng ở một bên, rõ ràng nhìn thấy trên da của đối phương nhô lên mấy cái ký hiệu màu đen.