Đầu hình dạng vật thể màu đen kia giống như con côn trùng ở trong cơ thể Côn Sơn chạy khắp nơi.
Mà cũng vì chút ít dấu vết này, Côn Sơn đau đến cả người không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, sâu đến khuôn mặt cũng vặn vẹo, ngũ quan đều sai như nhau.
Đây có vẻ là một màn rơi vào trong mắt người ngoài, mấy người cấp dưới của Côn Sơn không chịu được đã hơi lùi ra sau một bước.
"Con ngoan của ba, con cho rằng tại sao ba lại để Cát Bổn đi theo con. Trước kia con cũng chỉ là xem người khác bị hạ Giáng đầu thuật *, hôm nay cuối cùng cũng được hưởng thụ rồi. Chuyện tốt như vậy, ba là ba của con sao có thể để cho con bỏ qua."
*Có một số chương các bạn edit không khớp tên, nên mong độc giả bỏ qua.
Sau khi Khảm Khang cười lạnh một tiếng, phất tay với cấp dưới của mình, giọng nói lãnh trầm:
"Đem nó đến thuỷ lao cho ta. Nhớ kĩ, tuyệt đối không thể để nó chết nhanh như vậy."
Nghe vậy, một người trong số những cấp dưới của Khảm Khang lập tức lên tiếng, sau đó rời đi.
Trong thời gian rất ngắn, hiện trường hỗn độn nhanh chóng được xử lí sạch sẽ.
Người của Côn Sơn cơ bản đều được dẫn xuống dưới.
Trong chốc lát, toàn bộ trên đại sảnh cũng chỉ còn lại đám người Diệp Tu Bạch, Lưu Thiết cùng một nhóm với đám người Khảm Khang.
Khảm Khang đi đến trước mặt Lưu Thiết, trên mặt ông ta mang theo vẻ tươi cười vô cùng vui mừng.
Lưu Thiết không phản bội ông ta.
"Tiên sinh." - Lưu Thiết hơi cúi đầu, che khuất đáy mắt một phen thâm sâu.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Khảm Khang sáng lạn thêm vài phần, ông ta tự tay vỗ bả vai Lưu Thiết, giống như cảm khái nói:
"Lưu Thiết à Lưu Thiết, may là cậu có một quyết định đúng đắn. Tôi thật sự rất vui, hai năm qua thực sự không uổng tôi tín nhiệm cậu."
Có lẽ cảnh tượng vừa rồi bất kể là cái gì ở trong mắt đều sẽ cảm thấy người thắng cuối cùng là Côn Sơn, nhưng dù vậy, Lưu Thiết cũng không đứng ở bên Côn Sơn.
Thậm chí lúc Côn Sơn lợi dụng cô gái kia uy hiếp Lưu Thiết.
Sắc mặt Khảm Khang với lời nói trong lòng vừa ý như thế cũng không che dấu được.
Với cái này, Lưu Thiết chỉ là nói một câu:
"Tôi có ơn với tiên sinh, tất nhiên tôi sẽ thề sống thề chết nguyện trung thành với tiên sinh."
Nghe vậy, Khảm Khang gật đầu cười, sau đó phất tay để Lưu Thiết đưa đám người Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên rời đi.
Cuối cùng, trong đại sảnh chỉ còn lại Diệp Tu Bạch cùng Khảm Khang.
Khảm Khang đi đến trước mặt Diệp Tu Bạch, con mắt khôn khéo rất nhanh hiện lên một tia tối tăm:
"Tôi tin là sau khi trải qua chuyện ngay hôm nay, Diệp Tam gia sẽ càng muốn hợp tác với tôi, Diệp Tam gia ngài nói có đúng không?"
Người bên ngoài không biết tại sao Diệp Tu Bạch lại xuất hiện ở đây hợp tác với Khảm Khang, tự nhiên cũng không hiểu rõ ý tứ những lời này của Khảm Khang.
Nhưng cái này cũng không nói rằng Diệp Tu Bạch không biết.
Anh ngước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng nhìn chăm chú người già nua trước mắt vẫn quản lí tập đoàn buôn lậu thuốc phiện như trước, trong cặp mắt phượng kia hiện lên một tia tối tăm, lập tức môi của anh mới hơi câu lên thành một đường cong:
"Khảm Khang tiên sinh thủ đoạn hay."
Nói xong câu đó, Diệp Tu Bạch cũng không chần chừ, sau khi đứng lên, lập tức quay người rời đi.
Thấy thế Khảm Khang cũng không có ý giữ lại.
Lúc này, đi sau lưng Khảm Khang là một tên cấp dưới tiến lên một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, hắn thấp giọng nói:
"Tiên sinh, vị Diệp Tam gia này thật sự có thể tin được sao?"
"Nếu đổi thành lúc trước, tự nhiên không thể tin. Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ Côn Sơn bị hạ Giáng đầu thuật, ta nghĩ hắn sẽ có một sự lựa chọn chính xác. Bằng không, đến lúc đó hắn nhớ mong Diệp Cửu thiếu nhưng vẫn sẽ là kết cục này."