Sau khi Diệp Tu Bạch đi ra đại sảnh, Túc Năm cũng rời đi theo.
Lúc đường nhìn ánh mắt hắn liếc đến một bóng người trong góc, dừng một chút, ngay sau đó xoay người đi sang một bên.
Đôi mắt Diệp Tu Bạch hơi nheo lại, lập tức nâng chân đi vào phòng của mình, nhưng lại không đóng cửa.
Cũng đúng lúc này, một người nhanh chóng đi vào.
Diệp Sơ Dương đứng ở cửa phòng, động tác rất thành thục đóng cửa lại, sau đó chớp chớp đôi mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa sổ.
Phần lưng người đàn ông tựa trên khung cửa sổ, thấy cô nhìn về phía mình, lập tức duỗi hai tay.
Thấy thế, khóe miệng Diệp Sơ Dương không tự chủ cong lên, cô đi đến trước mặt người đàn ông, còn chưa đứng vững đã bị người ta ôm vào trong ngực.
Trên người Diệp Sơ Dương luôn có một mùi sữa thơm nhàn nhạt.
Lúc trước khi Diệp Tu Bạch còn chưa có phát hiện tên nhóc con nhà mình là con gái, đối với cái mùi sữa thơm này còn cảm thấy chút kì cục. Tốt xấu gì cũng là một nhóc con trưởng thành, lớn như vậy rồi còn giống như không cãi sữa.
Nhưng mà hiện tại, hắn đã biết, cũng cảm thấy hương vị này hình như có chút thú vị.
"Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chú." - Diệp Sơ Dương thấp giọng nói.
Nghe vậy, hắn trầm thấp lên tiếng, điều chỉnh chọn một cái tư thế thoải mái tiếp tục dựa lên, một tay ôm lấy nhóc con nhà mình, nhẹ giọng nói:
"Muốn hỏi cái gì?"
"Chuyện là người bên cạnh Fukui tiên sinh, sao lại đi theo Túc Ngũ?"
Có trời mới biết lúc trước khi nhìn thấy Túc Ngũ, Diệp Sơ Dương kinh ngạc cỡ nào.
Vốn Diệp Sơ Dương cho rằng Túc Ngũ là do Diệp Tu Bạch sắp xếp bên cạnh Fukui tiên sinh kia, nhưng lại thấy Túc Ngũ quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Diệp Tu Bạch, cô cũng biết suy đoán này của mình không đúng.
Cho nên lúc này chỉ có thể đợi Diệp Tu Bạch tới trả lời.
Diệp Tu Bạch nheo mắt nhìn nhóc con trong lồng ngực, kéo khóe miệng nói:
"Fukui hôm nay không phải là Fukui chân chính. Tất cả cũng chỉ là Khảm Khang dựng ra một màn kịch. Nhưng Côn Sơn lại nghĩ lầm là thật."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức nhướn lông mày:
"Còn gì nữa không?"
"Còn lại chính là, Khảm Khang không ngừng tạo vở kịch này, mà người bên cạnh Côn Sơn, hắn cũng có con mắt. Cho nên mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong kế hoạch của Khảm Khang."
Trong đó kể cả trò Fukui uống trà trúng độc, Khảm tiến lên bị Côn Sơn kiềm chế.
Đều là Khảm Khang cố ý mà thôi.
"Khảm Khang chủ động làm mồi câu, nhưng hắn cũng bảo vệ tốt bản thân mình. Nếu cậu còn nhớ rõ lúc ấy mấy người ở chỗ đấy nói, cậu sẽ phát hiện Túc Ngũ cùng với hai bảo tiêu bên cạnh Fukui là ở bên tay phải Côn Sơn."
Vậy, nếu thật sự lúc ấy Côn Sơn kích động một cái, Khảm Khang thật ra cũng có thể lui lại toàn bộ.
"Đến nỗi tại sao lại có Túc Ngũ, cậu thông minh như vậy mà không đoán được sao?" - Diệp Tu Bạch bỗng nhiên cười nhẹ hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không chút do dự trợn mắt.
Cô vươn ngón tay ra, nhón chân chọc chọc mũi hắn:
"Chú ít mang cho tôi cái mũ cao đi. Nhưng mà cố gắng muốn đoán mà nói, hình như cũng đoán được."
Đơn giản là Khảm Khang không yên tâm với Diệp Tu Bạch, muốn mượn cơ hội thử Diệp Tu Bạch một chút xem có phải Diệp Tu Bạch thật lòng muốn hợp tác với hắn hay không.
Dựa vào vị trí lúc đó của Túc Ngũ, muốn cứu Khảm Khang rất dễ dàng, cũng như, muốn giết hắn cũng không khó.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi dựng ngón cái với chú út nhà mình.
Nghiêm túc xem xét.
Bất kể là Diệp Tu Bạch hay Khảm Khang hoặc là Mạc Đình Xuyên, đều là mười phần mười kẻ âm mưu.