Dùng tính mạng của mình để thử lòng Diệp Tu Bạch, hắn cũng rất can đảm đó.
Khó trách nhiều năm như vậy, tập đoàn Khảm Khang vẫn luôn ổn định vững chắc, chẳng sợ Mạc Đình Xuyên cùng với quân bộ sớm đã nghĩ cách ra tay với hắn, nhưng trước sau đều không có cơ hội.
Vẫn là có chút đạo lý.
“Lại nói, Fukui chân chính ở đâu?” - Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, bỗng nhiên nhớ tới điểm quan trọng nhất.
“Ngày mai sẽ xuất hiện.”
Diệp Sơ Dương:
“…”
Cô bỗng nhiên cảm thấy, Côn Sơn tự cho là bản thân đã chuẩn bị có thể một lần đem Khảm Khang từ vị trí lão đại trên cao kéo xuống, lại không biết ngay từ lúc đầu, Khảm Khang đã xem hắn như con khỉ để đùa nghịch.
Chuyện này nói cho họ biết, đối phó lão già này thật sự không phải dễ dàng như vậy.
Diệp Sơ Dương tấm tắc hai tiếng, Diệp Tu Bạch tiếp tục nhướng mày nhìn cô:
“Vấn đề của cậu đã hỏi xong rồi?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ninh lông mày tự hỏi.
Sau đó một cái tát vỗ vào ngực người đàn ông:
“Nói đi, Khảm Khang và chú cùng hợp tác, nội dung tác cụ thể là gì?”
“Vũ khí của Diệp gia.” - Khi nói chuyện, ánh mắt người đàn ông nhìn đến Diệp Sơ Dương lập tức trở nên thập phần ánh kỳ quái, thấp giọng cười cười:
“Chính là cậu tưởng tượng cái loại này, vũ khí ngày thường giao cho quân bộ.”
Diệp Sơ Dương:
“Microphone giao cho chú, chú tiếp tục nói, ở trên vũ khí này làm ra động tác nhỏ gì?”
Diệp Sơ Dương vẫn là có đầu óc.
Tự nhiên cũng biết loại vũ khí này không có vấn đề gì, Diệp Tu Bạch đâu có thể nào dễ dàng như trở bàn tay mà giao cho Khảm Khang? Phải biết rằng, loại đồ vật này tồn tại vốn dĩ là rất quan trọng.
Vũ khí của quân đội nếu bị những người khác xem thấu, quốc gia này sợ là cũng kề cận cái chết.
Diệp Tu Bạch sẽ không ngốc đến mức này.
Mạc Đình Xuyên cũng vậy, khẳng định cũng sẽ không đồng ý loại chuyện này phát sinh.
“Phế phẩm mà thôi, không cần lo lắng.” - Diệp Tu Bạch sờ sờ đầu nhóc con nhà mình, thấp giọng nói.
***
Bởi vì ban ngày đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên buổi tối mọi người đều đi ngủ sớm.
Mà giờ phút này ở trong một thủy lao nào đó.
Quần áo tả tơi, cả người người đàn ông là máu bị bốn dây xích sắt buộc ở cổ tay cùng mắt cá chân, cả người bày biện ra một hình chữ “đại” treo ở không trung.
Dưới chân hắn là một cái hồ nước.
Bên trong hồ nước bơi lội vô số rắn.
Bỗng nhiên lũ rắn trong hồ nước chui lên, cắn một miếng ở trên đùi người đàn ông.
Cả người hắn đều run rẩy một chút, nhưng lại chỉ là phát ra một tiếng rên.
Không phải bởi vì hắn kiên cường, mà là bởi vì hắn một chút sức lực phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không có.
Bên ngoài thủy lao, Khảm Khang mặc trường bào như thường lệ, thần sắc nhàn nhạt đứng đó. Lúc ánh mắt hắn dừng ở trên người đàn ông bên trong thủy lao, hoàn toàn không có một chút phản ứng nhân từ đồng tình nào.
Phảng phất, người bị treo ở bên trong không phải con hắn, chỉ là một con chó mà thôi.
“Hắn không chết được chứ?” - Khảm Khang bỗng nhiên mở miệng nói.
Nghe vậy, người đàn ông áo đen đứng sau hắn gật gật đầu, tiếng nói khàn khàn:
“Tiên sinh yên tâm đi, Cát Bổn này một thân giáng đầu thuật sư nói với tôi, xem ra không sai đâu.”
Nghe được lời này, Khảm Khang ý vị không rõ cười cười. Hắn xoay người hướng tới người đàn ông áo đen kia nhìn lại, khuôn mặt người đàn ông rõ ràng bại lộ trước mặt hắn.
Hắn đạm thanh nói:
“Hiện tại giáng đầu thuật trên người tên nhóc Diệp gia kia thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì. Chỉ cần tiên sinh nói một câu, tôi có thể thúc giục nhanh hơn. Đến lúc đó, tiểu tử Diệp gia kia sống hay chết đều chỉ cần một câu của tiên sinh.”