Ba Tùng hạ ở trên người Diệp Sơ Dương giáng đầu thuật hiển nhiên càng thêm lợi hại.
Thậm chí chỉ có một mình hắn có thể giải.
Cũng là phòng ngừa đến lúc Diệp Tu Bạch bằng vào nhân mạch cùng vật lực tìm được giáng đầu sư khác. Như vậy kết quả đối với Khảm Khang cũng không tốt.
Cho nên, Ba Tùng ở trên người Diệp Sơ Dương có thể nói là dùng một phen lực rất lớn.
“Như vậy rất tốt, thời điểm ngược lại chúng ta liền có thể đem Diệp Tu Bạch đến khống chế chặt chẽ ở trong tay.” - Khảm Khang kéo khóe miệng cười cười, trước mắt tựa hồ đã xuất hiện hình ảnh nào đó vô cùng tốt đẹp.
Có điều, Ba Tùng phải nghĩ ngợi nhiều hơn.
Hắn nhíu nhíu mi hỏi:
“Tiên sinh vì sao cảm thấy Diệp Tu Bạch nhất định sẽ đáp ứng chúng ta? Nếu là tên nhóc Diệp gia kia ở trong lòng Diệp Tu Bạch cũng không có địa vị cao như vậy…”
Ai cũng biết vốn dĩ quan hệ giữa Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch không hẳn là đối địch.
Rốt cuộc cũng chỉ có một nhân tài có thể nắm giữ quyền thừa kế Diệp gia.
Tuy nói Diệp Sơ Dương thật là người thừa kế chính thức của Diệp thị, nhưng là hưởng qua tư vị quyền lực, muốn uỷ quyền nào có dễ dàng như vậy.
Ba Tùng lo lắng không phải không có lý.
Nhưng sau khi nghe đến lời Ba Tùng nói, Khảm Khang lại chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, hắn trong mắt nhanh chóng hiện lên một đạo quang, ngay sau đó nói:
“Tuy rằng ta cũng không biết Diệp Tu Bạch vì sao sủng ái tên nhóc Diệp gia kia như thế, nhưng là nghe nói quan hệ giữa hai người lại không tồi. Lúc trước chuyện của Bách Minh Nguyệt chính là Bách Minh Nguyệt tính sai quan hệ của Diệp Tu Bạch cùng tên nhóc Diệp gia kia, cuối cùng mới có thể rơi vào kết cục như vậy.”
Lúc trước Bách Minh Nguyệt chưa xảy ra việc gì cùng bọn họ cũng coi như là có điểm liên hệ.
Sau Bách Minh Nguyệt xảy ra chuyện, tuy rằng Khảm Khang không có lựa chọn trợ giúp cô ta, lại cũng âm thầm đi tìm hiểu một chút tin tức.
Qua đây, cuối cùng cũng biết chuyện đó chính là bút tích của Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch.
Khảm Khang cười lạnh một tiếng:
“Diệp Tu Bạch bên kia không cần phải lo lắng. Chúng ta khống chế được tên nhóc Diệp gia kia, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Hắn lại dừng một chút rồi nói:
“Nhưng ngươi ngày thường vẫn là chú ý một chút.”
“Tôi đã biết.”
***
Buổi chiều ngày hôm sau, một loạt sự tình phát sinh hôm qua lại tái diễn một lần nữa.
Thủ hạ Khảm Khang cơ hồ đem toàn bộ trại vây chật như nêm cối.
Nói khoa trương là một con ruồi bọ cũng không tiến vào, thật đúng là hình dung đến thập phần sinh động.
Buổi chiều, thời điểm một giờ ba mươi phút, đại biểu chân chính của gia tộc Fukui tới.
Đại biểu nhà Fukui tới gọi là Fukui Từ Kỷ Giang.
Là một người đàn ông trung niên thập phần thấp bé. Diện mạo người đàn ông thập phần bình thường, nhạt nhẽo không có gì mới lạ.
Duy độc có râu cá trê là có vẻ phá lệ nổi bật.
Thời điểm nhìn đến Fukui Từ Kỷ Giang mang theo năm sáu bảo tiêu đi tới, trên mặt Khảm Khang tức khắc lộ ra một nụ cười.
Hắn chạy nhanh đi đến trước mặt Fukui Từ Kỷ Giang, cùng người đàn ông nắm tay, ngay sau đó liền cười nói:
“Đã lâu không gặp, Fukui tiên sinh thật là càng ngày càng khí phái.”
Đây rõ ràng là một câu hàn huyên thêm vuốt mông ngựa, làm Fukui Từ Kỷ Giang thập phần hưởng thụ.