Cô và Tô Dã rõ ràng là quan hệ yêu đương đúng đắn.
Mạc Tử Nghiên mắt trợn trắng.
Chỉ là ngay sau đó lại tưởng tượng lại, lời này hình như cũng hơi có lý.
Tuy không đến mức yêu đương vụng trộm, nhưng tóm lại đúng là thời điểm thuận tiện một chút cho hai người hẹn hò.
Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên thật nhanh trở về ký túc xá của mình. Kỳ thật nói ký túc xá của hai người hơi chất lượng một chút cũng đúng, cũng chỉ đơn giản là vấn đề ít người một chút mà thôi.
Ứng Soái và Hà Hâm ở chung ký túc với hai binh sĩ nữa. Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ ở chung một phòng.
Nữ sĩ quan trong quân đội Đế Đô cũng không nhiều.
Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua camera trong phòng, hơi hơi nheo mắt, lại chưa nói cái gì, chỉ là nhanh chóng đi đến phòng tắm, lúc sau lại lần nữa kín mít xuất hiện trong phòng ký túc xá.
Dựa trên giường nghỉ ngơi nửa giờ, cô nhìn thời gian cũng không còn nhiều, liền trực tiếp đi đến ký túc xá huấn luyện viên.
Thời điểm Diệp Sơ Dương đến, những người khác đều không có ở đây.
Mà trong ký túc xá của Thường Tĩnh còn có một người nữa.
Người nọ căn bản đang cùng Thường Tĩnh nói nói cái gì, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, kết quả liếc mắt một cái liền đối diện cặp mắt liễu đào hoa kia của Diệp Sơ Dương.
Hắn sửng sốt một giây, sau đó liền cười nói “Đã lâu không gặp, Diệp Cửu Thiếu.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhướng mày cũng cười, “Đã lâu không gặp, Bùi trung úy.”
Vị Bùi trung úy này tên thật là Bùi Hiểu Vũ, là người đi theo bên cạnh Tô Dã lúc ấy, một quan quân lúc trước ở trong khu vực Tam Giác Vàng. Bởi vì thường xuyên đi theo bên cạnh Tô Dã và Mạc Đình Xuyên, nên lúc này đây đương nhiên là nhận ra Diệp Sơ Dương.
Hơn nữa còn may mắn được nhìn thấy Diệp Sơ Dương giả dạng nữ nhân.
Bùi Hiểu Vũ và Diệp Sơ Dương cũng coi như là quen thuộc.
Lúc này nhìn thấy Diệp Sơ Dương, kinh ngạc rất nhiều cũng không khỏi có chút kích động, rốt cuộc lúc ấy chính là Diệp Sơ Dương đã xuất lực cứu bọn họ.
“Lúc nghe nói quay chương trình gameshow lần này có em gái của Mạc thiếu tướng, đã thực sự kinh ngạc rồi. Không nghĩ tới Diệp Cửu thiếu cũng ở đây.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười cười, mang theo vài phần ý vị trêu ghẹo “Không phải Mạc thiếu tướng của các người cả ngày lừa dối tôi sao, khó có được cơ hội này, khẳng định cho anh ta biết được lúc ấy nếu là thực sự đem tôi tuyển chọn bào sẽ là một cái lựa chọn sai lầm cỡ nào.”
Đột nhiên nghe được những lời này Diệp Sơ Dương, Bùi Hiểu Vũ một cái không nhịn xuống liền cười.
Chuyện này anh ta cũng là rất hiểu rõ.
Lúc trước ở trong trại, vị Diệp Cửu thiếu này có mặc đồng phục chiến đấu ngụy trang, Mạc Đình Xuyên lúc ấy liền khen ngợi bộ đồng phục này rất hợp với cô, liền nói cái gì mà nếu không làm minh tinh mà làm binh sĩ thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Rốt cuộc nó có thể làm tăng giá trị nhan sắc của toàn bộ quân đội.
Ngay lúc đó Diệp Sơ Dương liền nói ý tứ đại khái chính là không có khả năng tham gia vào quân ngũ, dựa theo tính tình của cô mà nói, có khi lại đem quân doanh nháo loạn một cái hướng lên trời.
Không ngờ tới lúc này lại có thể dùng cái này để trêu ghẹo cô.
Nụ cười trên mặt Bùi Hiểu Vũ không thể nào mà áp chế xuống được, anh lại tiếp tục hỏi “À quên, Mạc thiếu tướng có biết Cửu Thiếu giờ phút này ở chỗ này không?”
“Biết chứ! Nhưng mà tôi đoán là anh ta không muốn đến gặp tôi.” Diệp Sơ Dương xua xua tay.
Bùi Hiểu Vũ nghe vậy, lắc đầu, ngay sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Thường Tĩnh đang có vài phần đờ người, cười đem thân phận Diệp Sơ Dương giới thiệu một lần.
Thường Tĩnh: “.............”
Mặc dù anh ta không tham gia hành động vào thời điểm đó, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không biết đến sự tồn lại của Diệp Sơ Dương.