Mọi hành động tại thời điểm đó thực sự đều là bảo mật, nhưng sau khi hành động kết thúc thì việc nói những gì đã diễn ra là điều tự nhiên.
Cho nên, kỳ thật Thường Tĩnh cũng biết rất nhiều sự việc.
Mà hiện tại, anh ta được biết một anh hùng trong câu chuyện nào đó đang đứng trước mặt anh ta, lại còn bị anh ta huấn luyện cho nguyên một buổi sáng ----
Thường Tĩnh đột nhiên cảm thấy có chút tâm mệt.
Ngày hôm nay với anh ta rốt cuộc làm sao vậy.
Đầu tiên là Mạc Tử Nghiên, sau đó là Diệp Sơ Dương.
Mấu chốt là nếu anh ta nhớ không lầm thì, lúc đó Mạc Tử Nghiên còn cười tủm tỉm nói với anh ta là, kêu anh cứ coi cô và Diệp Sơ Dương mà đối đãi giống như người thường.
Có trời mới biết họ rốt cuộc có phải người thường hay không.
Thường Tĩnh nhịn không được thở dài một hơi dưới đáy lòng, nghĩ thầm chính mình đã làm ra những chuyện gì vậy chời.
Hắn véo véo ấn đường, ánh mắt dừng trên gương mặt mang theo nụ cười nhạt của Diệp Sơ Dương, nột tâm và biểu tình trên mặt đều có vẻ hơi lẫn lộn. Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ là cười nhẹ nhàng một tiếng, “Huấn luyện viên Thường, kỳ thật anh không cần khoa trương như vậy đâu. Lúc trước Mạc Tử Nghiên cũng có nói, là tôi và chị ấy lựa chọn tham gia tiết mục lần này, như vậy cứ mặc kệ chúng tôi có thân phận gì, ở trước mặt mọi người chúng tôi cũng chỉ là một binh sĩ mà thôi. Cho nên, dù như thế nào đi nữa, huấn luyện vẫn cứ là huấn luyện.”
Diệp Sơ Dương dừng lại một chút lại tiếp tục nói, “Hơn nữa tôi tin rằng, dù người lúc này đứng trước mặt anh có là Mạc Đình Xuyên, thì anh cũng sẽ cố gắng hết sức trở thành huấn luyện viên của anh ấy, và xem anh ấy như một người lính bình thường.”
Những lời nói này của Diệp Sơ Dương không thô.
Đúng là sự thật.
Thường Tĩnh trố mắt một lúc, sau đó bỗng nhiên cười nói “Không vấn đề gì, đến lúc đó tôi cũng sẽ có thể không nương tay với Cửu Thiếu cậu.”
“Đây là đương nhiên.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu.
Kỳ thật, trong lòng Diệp Sơ Dương rất rõ ràng. Nếu cô ấy không phải là một người lính, nếu cô ấy không phải là một nghệ sĩ đến để trải nghiệm cuộc sống trong quân đội, ngay cả khi cô ấy là một vị cứu tinh của Thường Tĩnh, ở thời điểm huấn luyện cùng Thường Tĩnh cô cũng không cho phép chính mình được buông lỏng.
Đây là đạo đức nghề nghiệp.
Tương tự, nếu trong huấn luyện mà lơ là, đến lúc đó thảm nhất vẫn là những người lính trên chiến trường.
Hiện tại Thường Tĩnh cũng đã nói như vậy, đơn giản chính là vì công việc của Diệp Sơ Dương cô chỉ là một diễn viên mà thôi.
*
Thời điểm ba người Diệp Sơ Dương, Thường Tĩnh và Bùi Hiểu Vũ nói chuyện, những người khác cũng lục tục đi đến nơi này.
Thấy vậy, Bùi Hiểu Vũ mau liền rời đi.
Khi đi ngang qua Mạc Tử Nghiên, hắn nhỏ giọng kêu một câu “chị dâu”, thuận tiền còn chớp chớp mắt với Mạc Tử Nghiên.
Ngeh được hai chữ “chị dâu” này, Mạc Tử Nghiên hài lòng gật gật đầu, tâm tình rất tốt đi đến bên cạnh Diệp Sơ Dương, cười tủm tỉm nói “Ta phát hiện nơi này vẫn còn rất nhiều người sáng mắt đó.”
Diệp Sơ Dương: “.......” Còn không phải vì người ta kêu một tiếng chị dâu sao.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Nâm phút sau, sáu vị khách mời đều đã tụ họp đông đủ đúng giờ trước mặt Thường Tĩnh. Lúc này đây, tuy là mấy người này đứng so le không đều, nhưng Thường Tĩnh cũng coi như vừa lòng.
Hắn nhìn mấy người trước mặt, gật gật đầu, đạm thanh nói, “Lúc này triệu tập mọi người lại đây, là muốn phổ biến các quy định cho mọi người một chút. Tôi chỉ nói cho các vị một lần, cũng chỉ diễn đạt một lần, các vị tự mình nhìn thấy rõ ràng. Sau đó tôi cùng các vị đi ăn cơm trưa, đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Sáu cá nhân nghẹn đủ khí hô to.
Dù sao, bất kể khoảng thời gian nào, bất kể vấn đề gì, miễn là câu trả lời cho câu hỏi của bạn đủ lớn, âm thanh đủ lớn thì không có chuyện gì xảy ra.
Đây là đạo lý mà sáu người đã ngộ ra trong buổi sáng ngày hôm nay.