Đột nhiên nghe được âm thanh lớn đến mức gần như làm vỡ màng nhĩ của con người, Thường Tĩnh dường như có chút bất ngờ nhướng mày.
Nhưng mà, hắn thật ra cũng không nói cái gì nữa, mà nhanh chóng đem chăn gối của mình một lần, sau đó lại bắt đầu giảng giải thứ gì đặt ở chỗ nào, quần áo hoặc bất cứ đồ vật gì cũng không được tùy ý xem lung tung trên giường.
“Trong quân đội, kỷ luật tự giác là một từ rất quan trọng, hoặc cần phải nói là kỷ luật tự giác là rất quan trọng trong cuộc sống của các vị. Vì vậy, tôi hy vọng rằng các vị có thể tuân thủ các quy tắc.” Vừa nói, ánh mắt Thường Tĩnh nhanh chóng di chuyển một vòng trên người đám người Diệp Sơ Dương, sau đó anh ta mở miệng dò hỏi, “Được rồi. Cần nói những gì tôi đã nói xong, xin hỏi các vị có thắc mắc gì không?”
Nghe vậy, sáu cá nhân đồng thời lắc đầu.
Thấy thế, Thường Tĩnh cũng không do dự, lập tức liền mang theo sáu người Diệp Sơ Dương đi đến nhà ăn.
Trong khi đi bộ, anh ta còn làm hết phận sự một bên nói “Chúng tôi có một quy tắc bữa ăn ở đây, ba hố một khay, ăn bao nhiêu cơm thì lấy bấy nhiêu. Một hạt cũng không thể lãng phí. Ngoài ra, trong khi ăn không được phép nói chuyện.”
Sáu người: “.....”
Tuy rằng trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng sáu người Diệp Sơ Dương hiển nhiên cũng không phải không hiểu. Sớm đã biết quân đội có rất nhiều quy tắc, cho nên bọn họ cũng có thể thật nhanh tiếp thu.
Sáu người đi vào nhà ăn, cầm lấy khay ăn (khay đựng thức ăn và cơm) đi theo bên cạnh Thường Tĩnh, học theo bộ dáng múc cơm của anh ta.
Ứng Soái và Hà Hâm, hai người đàn ông trưởng thành này đương nhiên là không cần phải nói, ngày thường vốn dĩ là ăn nhiều, hơn nữa buổi sáng hôm nay lượng huấn luyện cũng có thể nói là rất lớn, lúc này tự nhiên ăn cũng nhiều hơn.
Nhưng vài người còn lại thì -----
Thường Tĩnh dùng ánh mắt hơi phức tạp nhìn qua khay ăn của mấy người, trầm tư một chút cuối cùng vẫn là mở miệng nói “Tuy rằng tôi thật là nói không được lãng phí, nhưng các người cũng không cần phải như vậy chứ.”
Đối với mấy nữ minh tinh mà nói, ba hố một khay đều chỉ có vài cái.
Bên trong khay ăn của Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ chỉ có hai món đồ ăn và một chén cơm nhỏ. Hơn nữa hai món ăn này toàn bộ đều là món chay, thật là nhìn một chút đến nước luộc cũng không có.
So với họ, thì Mạc Tử Nghiên và Diệp Sơ Dương liền có vẻ được hơn một chút.
Một khay một hố.
Mỗi người đều có một cái đùi gà lớn trong chén.
Sau khi nghe được Thường Tĩnh nói, mấy người nhìn nhau một cái, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nói “Tôi ăn cơm không nhiều, hơn nữa lượng huấn luyện trong buổi sáng hôm nay đối với tôi vẫn còn tốt.”
Nghe vậy, một bên Mạc Tử Nghiên cũng nói theo, “Tôi thường ngày cũng chỉ ăn bằng một phần ba, hôm nay cũng coi như là ăn nhiều rồi.”
Mạc Tử Nghiên là người mẫu, tuy rằng đích xác cũng ăn những chất không gây béo, nhưng về phương diện dáng người vẫn là muốn hơi quản lý một chút.
Nghe được hai người nói vậy, Thường Tĩnh liền đem ánh mắt đặt lên hai người còn lại.
“Hữu nghị nhắc nhở, chiều nay lượng huấn luyện rất lớn, tôi không hy vọng đến lúc đó lại xuất hiện vì ăn cơm trưa không đủ mà dẫn đến tình huống té xỉu đâu.”
Tuy rằng Thường Tĩnh cũng biết nữ minh tinh thật sự cần quản lý cơ thể của họ.
Nhưng một lượng huấn luyện lớn như vậy, ngay cả khi ăn nhiều, cũng sẽ được tiêu hóa nhanh chóng. Nhìn quân khu của bọn họ xem, ngoại trừ những người suốt ngày ngồi ở văn phòng, làm gì có người nào dáng không tốt?
Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ nghe được những lời này, tự nhiên cũng biết đây là Thường Tĩnh có thiện ý nhắc nhở.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là yên lặng lấy thêm nửa chén cơm nữa cho mình.
Thấy thế, Thường Tĩnh liền tiếp đón mấy người ngồi cùng nhau ăn cơm.