Thực tế thì, trong lòng đám người Mạc Tử Nghiên đều cho rằng như vậy.
Dù gì biểu hiện của Diệp Sơ Dương ngày hôm qua thực sự quá tốt, chính mình đem tay súng bắn tỉa Tô Dã hạ gục.
Kết quả hiện tại lại nghe Diệp Sơ Dương một phen nói như vậy.
Vậy thì nếu không phải khích lệ, có thể là cái gì chứ?
Hà Hâm nghĩ, liền bật ra câu hỏi.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương dường như cũng không có ý muốn dấu diếm, cũng không sợ bứt dây động rừng, chỉ cười nhạt nói, “Hôm qua lúc tôi và huấn luyện viên Bành Quảng Tuyên cận chiến, không cẩn thận nên đã bị thương. Huấn luyện viên Bành liền mang tôi đến chỗ quân y.”
Mấy người tức khắc trừng lớn đôi mắt.
Mạc Tử Nghiên một tay túm cánh tay Diệp Sơ Dương, thập phần khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi hỏi, “Cậu bị thương ư?”
Động tác nhanh chóng liền làm cho bản thân Diệp Sơ Dương cũng không kịp phản ứng lại.
Chỉ là cảm giác được một trận đau đớn từ chính cánh tay mình.
Cô run rẩy khóe miệng, nhịn không được nữa vươn ngón tay ra chọc chọc thái dương Mạc Tử Nghiên “Chị buông tay ra, bóp vào vết thương rồi.”
Mạc Tử Nghiên nghe vậy, biểu tình trên mặt cứng đờ, lập tức buông tay, “Cái kia, a, xin lỗi. Tôi không cố ý.”
“Diệp Tử cậu không sao chứ?” Hà Hâm cau mày nhe răng trợn mắt nhìn thiếu niên đang kêu lên, hiển nhiên là thập phần lo lắng vết thương Diệp Sơ Dương.
Quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Hà Hâm luôn luôn không tồi.
Lúc này, tự nhiên cũng biết đối phương là thiệt tình quan tâm mình, cô vội vàng xua xua tay, “Không sao, không vấn đề gì, chỉ là tôi không cẩn thận bị sát tới mà thôi. Lo lắng cho tôi, chi bằng lo lắng cho buổi huấn luyện của chúng ta hôm nay thì hơn.”
Mọi người: “............” Nói cũng đúng.
Nghĩ đến mấy ngày nay còng lưng huấn luyện, biểu tình trên mặt mấy người Hà Hâm liền có chút phức tạp.
Không biết vì sao, khi nghe đến những lời này của Diệp Sơ Dương, trong lòng bọn họ bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không tốt cho lắm.
Tổng cảm thấy, có thể chết người.
Buổi sáng huấn luyện liền nhanh trôi qua, thời tiết cực nóng như vậy, nên hôm nay huấn luyện thật bình thường.
Nhưng cũng chính là huấn luyện bình thường như vậy, càng thêm làm cho nội tâm mấy người Hà Hâm trở nên dày vò lên.
Quả nhiên, thời điểm cơm trưa, Thường Tĩnh bưng khay ăn chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Sơ Dương, sau đó anh ta hướng về mấy đôi mắt đang sâu kín nhìn chằm chằm anh, hơi hơi mỉm cười, “Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Chẳng lẽ gần đây tôi đẹp trai lên nhiều sao?”
Sự thật chứng minh, không ngờ huấn luyện viên nghiêm túc trên sân kia, lại có cái duyên đáng yêu ngầm.
Thường Tĩnh ngày thường biểu hiện luôn nghiêm túc, nhưng cũng là người bên trong tương đối hiền hòa, ngẫu nhiên cũng cùng bọn họ hay nói giỡn.
Cho nên, lúc trước đám người Hà Hâm cũng chán ghét anh ta cỡ nào, nhưng mà không phải là kiểu ghét thực thụ. (ý là ghét yêu đó mà ^^)
Sau khi những lời này của Thường Tĩnh rơi xuống, Ngân Tư Phỉ lập tức được mũi lên mặt, hơi nịnh nọt khicshh lệ, “Đúng vậy đúng vậy, huấn luyện viên anh đúng là càng ngày càng đẹp trai ra. Cho nên không biết chiều nay anh huấn luyện nội dung gì cho chúng tôi vậy?”
Thường Tĩnh dùng đầu ngón chân cũng biết được trọng điểm nửa câu sau của Ngân Tư Phỉ là gì.
Anh cười như không cười nhìn thoáng qua đối phương, sau đó chậm rãi nói “Yên tâm, chiều nay các người huấn luyện vẫn thực nhẹ nhàng.”
Giọng nói vừa dứt, đám người Hà Hâm còn chưa kịp hoan hô một cái, ngay sau đó tiếng nói của Thường Tĩnh lại giống như ác ma triệu hồi lần nữa vang lên, “Nhưng mà ngày mai thế nào, tôi cũng không thể bảo đảm.”
Mọi người: “.........” Này mẹ nó, liền thật xấu hổ.