Biểu hiện bây giờ của Mạc Tử Nghiên thật sự rất chân thật.
Sau khi tạm biệt Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương vẫn đi tiếp. Mà cũng lúc này, tại một nơi địa phương hẻo lánh khác.
Vương Quân Nhạc cau mày đi đi lại lại ở một nơi xa lạ. Lúc nãy, cô với huấn luyện viên mới tách nhau ra.
Vốn dĩ Vương Quân Nhạc cũng tính đứng tại chỗ chờ huấn luyện viên, nhưng nghĩ lại đây là một cuộc thi, cô không thể ngồi một chỗ chờ chết được, nên cô nhắm mắt làm liều đi tiếp.
Kết quả hiện tại là càng đi càng hoang mang, cô không có cách nào để tìm được hướng chính xác được.
Trong chớp mắt, Vương Quân Nhạc liền cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Cô ngồi ngồi xổm xuống mặt đất, hít một hơi thật sâu, đang nghỉ ngơi vài phút để chuấn bị đi tiếp thì bên tai truyền đến tiếng động sột soạt.
Ở hoàn cảnh này thì tiếng động có nhỏ đi chăng nữa thì đều có thể gây ra tiếng vang rất lớn. Lúc này đột nhiên xuất hiện một tiếng động nhỏ cũng làm cho Vương Quân Nhạc như gặp phải đại địch.
Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó giơ súng lên.
Vài giây sau, một bóng người đẩy bụi cây ra hai bên ra lộ hẳn cả người.
Bộ dạng mảnh khảnh, mặc đồ tác chiến của quân lam, đây không phải Ngân Tư Phỉ thì là ai.
Nhưng không thể không thừa nhận, lúc thấy người xuất hiện là Ngân Tư Phỉ thì Vương Quân Nhạc thở dài nhẹ nhõm.Dù bây giờ hai người có quan hệ đối địch nhưng dù sao thì Ngân Tư Phỉ cũng là người quen, và cũng không phải quân nhân nên có nghĩa là hai người vẫn có trận đánh ngang sức.
Ngân Tư Phỉ khi nhìn thấy Vương Quân Nhạc vốn đang còn nhíu mày thì lập tức thả lỏng, cô nàng giống như tìm thấy được tri kỷ. Cô ta cười hì hì với Vương Quân Nhạc rồi vẫy tay, “Nhạc Nhạc!”.
Biểu hiện bên ngoài thì hoàn toàn không giống như hai người ở hai phe đối địch.
Việc này cũng làm cho Vương Quân Nhạc rất vui mừng.
Cô ấy đi đến trước mặt Ngân Tư Phỉ và mỉm cười nói, “Vừa rồi khi nghe tiếng động làm tôi giật cả mình, nhưng không nghĩ đến lại cô.”
“Hắc hắc, bây giờ có phải thở dài nhẹ nhõm không? Tôi đề nghị, chúng ta tạm thời bỏ qua quan hệ địch ta trước đi, để tôi nghỉ ngơi một chút, tôi bây giờ đang mệt muốn chết.”
Sau khi Ngân Tư Phỉ nói xong câu đó, không chờ Vương Quân Nhạc trả lời, cô ta không chút do dự đặt mông ngồi trực tiếp xuống mặt đất.
Bộ dạng này, không hề có ý thức để giữ hình tượng minh tinh của mình.
“Tôi nói cô nghe, tôi với huấn luyện viên mới tách nhau ra không lâu. Huấn luyện viên đuổi theo người bên cô, tôi liền bị vứt bỏ một cách vô tình.” Ngân Tư Phỉ vẫy ta, nói với giọng bất đắc dĩ.
Bọn họ giống như những người theo chân, nghiệp dư, nên khi tham gia quân diễn thì hy vọng là sẽ có người mang họ theo cùng, như vậy thì mới cảm nhận được cảm giác an toàn.
Ngân Tư Phỉ đem toàn bộ hy vọng của mình đặt lên trên người huấn luyện viên nhưng không ngờ rằng huấn viên bỏ rơi cô ta như vậy.
Thấy bộ dạng đáng thương của Ngân Tư Phỉ, Vương Quân Nhạc cũng buông đề phòng xuống ngồi lại cạnh cô ta, rồi liền tố khổ.
Nhưng mà không ai nghĩ đến là, Vương Quân Nhạc còn chưa nói xong thì thấy Ngân Tư Phỉ bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, sau đó một thanh dao găm được đặt lên cổ của cô.
Vương Quân Nhạc hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này lại xảy ra.
Cô chớp mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Ngân Tư Phỉ chằm chằm.
Ngân Tư Phỉ nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy, cười vô cùng ngây thơ, nghiêng đầu cười hì hì nói, “Cái này gọi là binh bất yếm trá.”