Không thể phủ nhận rằng, thời điểm Ngân Tư Phỉ đem dao đặt trên cổ cô, trong lòng Vương Quân Nhạc cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng sau đó nghĩ lại thì cô và Ngân Tư Phỉ vốn là quan hệ đối địch.
Phản bội là chuyện hết sức bình thường.
Mà bây giờ cô bị Ngân Tư Phỉ phản bội, hoàn toàn là do cô không cẩn thận.
Cái này không trách được người khác.
Nhưng là….
Khi nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Ngân Tư Phỉ, trong lòng Vương Quân Nhạc lập tức xuất hiện một cảm rất kì quái, nhưng cô không biết nó kì quái ở đâu
“Cô….” Vương Quân Nhạc cau mày, nhếch môi, còn muốn nói thêm thì bỗng nhiên bị ngắt lời.
“Tôi thế nào?” Ngân Tư Phỉ cười nhẹ một tiếng, “Lúc này tôi thật sự nói một tiếng xin lỗi với cô, chúng ta mấy ngày nay ở chung với nhau rất tốt, tôi cũng coi cô là bạn bè, nhưng tôi đang mang nhiệm trên người nên chỉ có thể để cô chịu oan ức rồi.”
Cô ta vừa dứt lời, Vương Quân Nhạc chưa kịp phản ứng thì thấy Ngân Tư Phỉ thu dao găm lại, móc súng ra, trực tiếp bắn một phát lên ngực cô.
Đề phòng trường hợp khi nổ súng bị người ta phát hiện cho nên lần thi đấu này, súng mọi người đều gắn giảm thanh.
Nên lúc này cũng sẽ không có ai nghe thấy âm thanh kì quái nào, mà cho là có nghe được cũng sẽ không thấy kì quái.
Bị thương ở giữa ngực làm cho Vương Quân Nhạc đột nhiên cảm thấy giữa ngực đau nhói, viên đạn xuyên qua quần áo cô, giống như đã cắm sâu vào người cô.
Đây là….
Đạn thật?
Trên khóe miệng tràn ra một chút máu, đôi mắt mở to trừng trừng vởi vẻ mặt không thể tin nổi, rồi chậm chậm ngã xuống trên mặt đất.
Ngân Tư Phỉ thấy người nằm trên mặt đất, thu súng lại, vẻ mặt vô cảm kéo người vào trong bụi cây.
“Xin lỗi nhé. Tuy rằng cô đối xử với tôi khá tốt nhưng tôi cũng có lý do bất đắc dĩ, dù sao hy vọng cô bây giờ cũng yên tâm đi đầu thai. Tạm biệt.”
Sau khi nói xong, Ngân Tư Phỉ huýt sáo một cái, dẫm lên cỏ khô trên mặt đất, chậm rãi đi về phía một con đường khác.
Bộ dáng thản nhiên như vậy hoàn toàn không nhìn ra cô ta vừa rồi mới giết một mạng người.
Diệp Sơ Dương đã lấy được cái thẻ bài thứ 3 có dấu hiệu thức ăn, nhưng người cô thật sự muốn chờ trước sau đều không thấy xuất hiện.
Cùng lúc đó, Thường Tĩnh vén bụi cây ra, nhìn phía trước có một bóng người đang tựa lưng vào cây, ánh mắt hơi lóe lên.
“Diệp Cửu Thiếu.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện người đến là Thường Tĩnh, cô nhìn về phía đối phương hơi nhướng mày hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”
“Có một chút lo lắng.” Thường Tĩnh bất đắc dĩ xua tay, “Thuận tiện đến hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không?”
Diệp Sơ Dương: “….Tôi cũng không phải làm gì cả, câu yên tâm đứng bên cạnh chờ đi, thuận tiện nhớ bảo vệ những người không biết gì kia đấy.”
“Cái này thì cậu yên tâm, những gì nên làm chúng tôi đều đã làm xong.” Dứt lời, Thường Tĩnh cũng không có ý định chờ đợi thêm, ngay lúc anh ta đang xoay người để đi thì bước chân đang chuẩn bị bước đi bỗng nhiên ngừng lại.
Anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn Diệp Sơ Dương một cái, sau khi thấy rõ suy nghĩ của đối phương từ đôi mắt, anh ta liền leo lên trên cái cây bên cạnh Diệp Sơ Dương.
Với thân thủ leo cây này nếu đám người Hà Hâm thấy được, chắc chắn sẽ muốn khen một câu.
Thật lợi hại như khỉ vậy.
Lúc mà Thường Tĩnh bình tĩnh ngồi xổm trên thân cây, âm thanh cực kỳ rõ ràng truyền đến tai Diệp Sơ Dương. Ánh mắt thiếu niên hơi lóe lên, khác hắn bộ dạng thường ngày cái gì cũng không biết, và vặn nắp chai ra bắt đầu uống nước.