Đương nhiên, nếu chỉ là một câu chỉ trích đơn thuần, anh đương nhiên là đứng về phía nhóc con nhà mình rồi.
Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ lên đầu thiếu niên, sau đó đưa tay ôm bả vai mảnh khảnh của thiếu niên, anh thấp giọng dò hỏi, “Tối nay ra ngoài ăn cơm nhé?”
Diệp Sơ Dương nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên đó là hỏi nhanh một câu “Hả? Chú lại cùng với anh bạn thân có hẹn với nhau à?”
Còn nhớ lúc trước Diệp Tu Bạch mang cô ra ngoài ăn cơm, hơn phân nửa đều là tiệc.
Hiện tại Diệp Sơ Dương cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Đột nhiên nghe nhóc con nhà mình hỏi một câu như vậy, Diệp Tu Bạch nhịn cười thành tiếng. Anh buồn cười, lại bất đắc dĩ, véo véo ấn dường, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần sủng nịnh, “Trong mắt cậu, tôi chính là một người như vậy ư?”
“Chủ yếu là chú cũng đã có tiền án rồi. Bây giờ cháu còn cảm thấy, chú nói muốn mang cháu ra ngoài ăn cơm chính là người nào đó có việc muốn nhờ.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch nhướng mày, sau đó nhàn nhạt nói một câu, “Đều tại Mạc Đình Xuyên.”
Diệp Sơ Dương: “......” Chú cứ như vậy mà diss bạn thân, chuyện này anh ta có biết không nhỉ?
Nhưng mà, cần gì quản anh ta có biết hay không chứ.
Diệp Sơ Dương híp mắt cười cười, cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi “Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Uhm”
*
Tối đến, Diệp Tu Bạch mang Diệp Sơ Dương đến một nhà hàng Trung Quốc.
Lúc trước, Diệp Sơ Dương có đi du lịch mấy năm ở nước ngoài, nhưng cô đều không thích ăn món ăn nước ngoài, nhất nhất vẫn là ăn đồ Trung Quốc.
Lúc này đây, mỗi lần nấu cơm, trên cơ bản đều là chọn làm đồ ăn Trung Quốc.
Diệp Tu Bạch coi như hôm nay gãi đúng chỗ ngứa.
Hơn nữa điều đáng nhắc tới chính là, nhà hàng ăn Trung Quốc này cũng không phải thuộc loại đặc biệt cao cấp, ngược lại rất bình dân. Cho nên, khi Diệp Tu Bạch mang Diệp Sơ Dương đến đây, người sau thậm chí còn cảm thấy rất kinh ngạc.
Hai người tìm một cái phòng nhỏ trống ngồi xuống, Diệp Sơ Dương kêu đồ ăn, nhìn dáng vẻ là muốn đem đại thổ hào Diệp Tu Bạch nghèo đi một chút.
Đang đợi đồ ăn mang lên, Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi một câu “Chú út, rốt cuộc ai đem Lương Cẩm Tú giới thiệu cho chú vậy?”
“Không rõ lắm, lão gia không nói cho tôi biết.” Nói tới đây, ánh mắt Diệp Tu Bạch lập lòe một chút, anh nhìn Diệp Sơ Dương, nghĩ nghĩ, vẫn là lặp lại câu nói kia “Không cần để ý đến cô ta, người phụ nữ có lòng tự trọng cao như vậy không dậy nổi sóng gió gì đâu.”
Câu này không phải là Diệp Tu Bạch khinh thường đối phương.
Chỉ là Lương Cẩm Tú này thật sự hơi mâu thuẫn.
Bản thân có dã tâm lớn, nhưng lòng tự trọng lại quá lớn, kỳ thật là quá tự luyến. Đương nhiên, nếu như cô ta có tài, cô ta tự luyến thì cũng chẳng có gì phải bàn.
Đằng này, đã không có tài cán gì còn đòi tự luyến, đúng là quá phận.
Diệp Tu Bạch trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn người, quả thật quá chuẩn. Giống y chang với việc Diệp Sơ Dương mở thiên nhãn, có thể nhìn thấy hết toàn bộ cuộc đời một người đã trải qua những chuyện gì.
Diệp Sơ Dương nghe được câu trả lời của chú út nhà mình, cô cũng không nói gì thêm, chỉ là chớp chớp mắt, cuối cùng gật gật đầu.
Nếu như chú út cô đã nói như vậy ròi, thì cứ như vậy đi.
Cô sờ sờ mũi, chỉ tiếp một câu, “Cháu nghiêm túc cầu nguyện, hy vọng Lương Cẩm Tú có thể kịp quay đầu là bờ, sau đó vẫy tay với chú nói câu tạm biệt, nếu không cháu sợ là mình sẽ kiềm chế không được mất.”