Nghe mấy chữ như vậy, trong lòng Diệp Tu Bạch có chút nghi hoặc.
Không nhịn được cái gì?
Vì thế, anh dùng tràn ngập nghi hoặc ừ một tiếng.
Ngay sau đó anh nhìn thấy tiểu tể tử hơi mỉm cười với anh, sau đó sâu kín nói, “Nhịn không được muốn băm điếu.”
Diệp Tu Bạch: “……”
Không phải, chuyện này có quan hệ gì với anh chứ? Từ đầu tới đuôi anh cũng thực vô tội mà? Lão gia tử gọi bọn anh trở về ăn cơm, ai biết đây là một hồi Hồng Môn Yến chứ.
Hơn nữa, anh cũng đã nói rõ ràng rồi, chỉ thực đáng tiếc, Lương Cẩm Tú giống như điếc vậy.
Anh có thể làm gì bây giờ chứ? Anh cũng không thể đến mức tặng người gia một cái máy trợ thính?
Nghĩ đến đây, Diệp Tu Bạch thở dài một hơi.
Diệp lão gia tử thật đúng là chính là đồng đội heo à.
Giờ phút này Diệp Tu Bạch đã quên mất trước đó mình còn thề son sắt cảm thấy không thể nói Diệp lão gia tử nói bậy……
Thời điểm hai người nói chuyện, đồ ăn cũng được đem lên.
Cùng lúc đó, phục vụ sinh tựa hồ cũng nhận ra được trong phòng này chủ nhân chính là Diệp Sơ Dương, nên lúc bưng thức ăn đi lên thuận tiện còn xin một chữ ký.
Hơn nữa lúc cảm tạ Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Sơ Dương, “Công tử, chú út ngài thật sự rất soái!”
Nói xong câu đó, phục vụ sinh lập tức rời đi.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn bóng dáng phục vụ sinh, trong mắt ý cười ngăn cũng ngăn không được.
Tuy phục vụ sinh kia lúc nói chuyện đè thấp tiếng nói, nhưng trên thực tế, Diệp Tu Bạch cũng cũng nghe rõ ràng đối phương nói gì.
Anh buông đôi đũa vừa mới cầm xuống, ánh mắt dừng trên mặt trên người vẫn mag theo tươi cười như cũ, ý vị thâm trường hỏi một câu, “Cậu ta khen tôi như vậy, khiến cho cậu vui vẻ như vậy à?”
Nghe được lời này, Diệp Sơ Dương rõ ràng biết tiểu thúc nhà mình đã nghe được lời cô và phục vụ sinh kia nói gì.
Cái này, Diệp Sơ Dương cũng không tức giận, chỉ là cười tủm tỉm hỏi ngược lại, “Có người làm trò ngươi mặt khen cháu lớn lên xinh đẹp, chú vui vẻ không?”
“Vui vẻ.”
“Kia cũng chưa xong.” Thiếu niên nói, trong đôi mắt hẹp dài đào hoa hình như có ánh sáng hiện lên, cô cười nheo đôi mắt lại, “Chậc chậc chậc, cái này đại biểu cho người khác khen ánh mắt cháu tốt à. Bốn bỏ năm lên đó chính là phẩm vị cháu tốt, cái gì cũng tốt hết.”
Diệp Tu Bạch: “……???”
Không phải, lời này sao càng nghe hình như càng không quá thích hợp?
Cho nên nói nhiều như vậy, tiểu tể tử nhà anh chỉ cảm thấy phục vụ sinh khích lệ anh là phẩm vị và ánh mắt cô tốt, nên cô tán thành mới vui vẻ như vậy?
Không nữa mao tiền quan hệ gì đến anh phải không?
Nghĩ đến đây, Diệp Tu Bạch thật không thể nhịn được nữa. Anh rất là vô ngữ nhìn thoáng qua tiểu tể tử nhà mình, kết quả lại nhìn thấy đôi mắt đối phương tràn ngập ý cười.
Diệp Tu Bạch: “……” A, hình như bị tiểu tể tử này chơi rồi.
Diệp Tu Bạch sách một tiếng, không nói chuyện.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tức khắc hắc hắc cười một tiếng, sau đó đem ghế dựa mình dịch tới chỗ chú út nhà ngồi xuống, cô cười tủm tỉm vươn tay chọc chọc gương mặt Diệp Tu Bạch, giống như chú mèo nhỏ muốn chủ nhân sủng ái, tiến lại gần hỏi, “Chú út tức giận à? Đừng nha, đừng nóng giận mà, chú rõ ràng biết đây là cháu chọc chú cho vui thôi.”
“Diệp Sơ Dương, tôi cho cậu chút màu sắc, cậu muốn mở phường nhuộm à.” Người đàn ông hơi giận nói.
“Gì chứ, chú không thích sao?” Diệp Sơ Dương nhướng mày với anh.