Rốt cuộc cũng coi như là người quen, Diệp Sơ Dương cười cười, đánh một câu chào hỏi đối phương, “Kha đội trưởng, đã lâu không gặp.”
Nghe vậy, Kha Thanh gật gật đầu, “Đúng là lâu lắm rồi không gặp, tôi nghe nói cậu tham gia tiết mục ở quân khu. Này, chắc là mới trở về hả?”
“Dạ, mới về được mấy ngày đã bị đưa tới cục cảnh sát rồi.” Diệp Sơ Dương giống như thập phần bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, sau đó nhìn thoáng qua vị cảnh sát trẻ tuổi đang trừng mắt lớn nhìn chằm chằm bọn họ, quay đầu ra hiệu với Kha Thanh ý bảo một chút, “Về sau có cơ hội lại nói chuyện, tôi đi trước, đến phòng thẩm vấn.”
Kha Thanh: “........ được.”
Vị Diệp Cửu Thiếu này thật đúng là một đóa kỳ ba.
Đi phòng thẩm vấn làm ghi chép còn có thể nói được như vậy.
Kha Thanh buồn cười, lại bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nhìn theo bóng dáng một đám người.
Nhìn bộ dạng không tổn hao một cọng tóc của Diệp Sơ Dương và thanh niên đi bên cạnh, anh liền biết, dù ai đúng ai sai, nhưng thấy cái dạng này của Diệp Sơ Dương thì xem như là đánh thắng rồi.
Nhưng mà, đánh thắng mới là bình thường.
Đánh không thắng mới là thấy quỷ. Tốt xấu gì cũng là người đã ở mấy ngày trong khu hỗn tạp Tam Giác Vàng.
Tư cập này, Kha Thanh mãn nhãn đều là ý cười, sau đó xoay người rời đi. Còn chuyện Diệp Sơ Dương đến cục cảnh sát? Chuyện này hoàn toàn không cần lo lắng.
Dù là Diệp Tu Bạch hay Mạc Đình Xuyên cũng có thể tùy tiện xách một người đi ra, đều có thể một giây thu xếp ổn thỏa.
Bên này Kha Thanh rời đi, bên kia Ôn Phi Vũ vuốt cằm cảm khái, “Còn nói tôi vô cùng quen thuộc với cục cảnh sát này, Diệp Sơ Dương cậu cũng chẳng khác gì à. Cậu là ngay chỗ rẽ liền gặp người quen.”
Nghe thấy một câu như thế, Diệp Sơ Dương tức khắc tức giận trợn mắt “Vị kia là đại đội trưởng đội hình cảnh.”
Ôn Phi Vũ: “......... Cái gì? Tôi nhiều nhất cũng chỉ phạm tội nhỏ. Cậu thế quái nào mà lại có liên quan đến cả đội hình cảnh rồi?”
Diệp Sơ Dương: “...........anh thắng.”
Diệp Sơ Dương xem như phát hiện, ở thời khắc nào đó, Ôn Phi Vũ người này cũng có thể nói là suy diễn phi thường.
Suy diễn đến nỗi làm cô ngứa tay.
Tư cập này, Diệp Sơ Dương mắt trợn trắng, sau đó thập phần đem tóm gọn lại chuyện mình cùng Kha Thanh sâu xa nói một lần.
Sau khi nghe xong, Ôn Phi Vũ chớp chớp mắt, trong đầu dường như nhanh chóng hiện lên thứ gì. Anh bỗng nhiên đem cánh tay đặt trên vai Diệp Sơ dương, kề sát vào cô, nhỏ giọng đắc đạo “Nói cho cậu cái này, tôi nghe được một chút tin tức. Trong khoảng thời gian gần đây nhất có nhiều người chết giống y như vậy.”
Ôn Phi Vũ nói ra một câu tức khắc liền khiến cho Diệp Sơ Dương hứng thú.
Cô còn nhớ rõ ràng, lúc trước Kha Thanh căn bản là định ở chỗ cô tìm manh mối. Lúc đó Diệp Sơ Dương cũng coi như là chú ý đối với chuyện này. Sau lại, Kha Thanh bỗng nhiên gọi điện thoại tới nói, không cần điều tra nữa.
Lúc ấy cô liền cảm thấy có vấn đề.
Nhưng cô rốt cuộc cũng là người bình thường, nếu như người của đội hình cảnh đã nói như vậy rồi, thì cô cũng không cần đi trộn lẫn chuyện này làm gì.
Hiện tại nghe được những lời này của Ôn Phi Vũ, cô liền xác nhận lúc ấy ý nghĩ của mình chính xác là không sai.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nhân lúc còn chưa bắt đầu thẩm vấn, nói cho tôi nghe một chút?” Diệp Sơ Dương nhỏ giọng nhướng mày hỏi.
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ đương nhiên không có cự tuyệt.
Anh biết Diệp Sơ Dương còn có một thân phận khác là đại sư phong thủy, đối với loại đồ vật quỷ dị lung tung nào đó đều hiểu nhiều, nên lúc này đây anh hồi tưởng lại mấy cái tin tức nghe ngóng được, cau mày đem sự tình nói cho Diệp Sơ Dương.