“Trước đó đã nói, có một tin đồn, không biết là thật hay giả, có khả năng là bị người ta ém xuống.” Sợ câu nói của mình sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm, Ôm Phi Vũ giữ cánh tay mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương hơi bất ngờ, run rẩy một cút, cuối cùng gật gật đầu.
Thiết nghĩ, Ôn Phi Vũ cũng có thể được coi là người trong cuộc, vì vậy biết rõ tin đồn nguy hại như thế nào. Nên lúc này vẫn là đem sự việc nói rõ.
Thấy Diệp Sơ Dương gật đầu, Ôn Phi Vũ lúc này mới không do dự, mà mở miệng nói.
“Sau khi cái fan cuồng kia của cậu xảy ra chuyện, thì sau đó hai ngày hình như lại có người chết giống y như vậy ở công viên. Nhưng khi truyền thông đi kiểm chứng, đều được báo là những việc này là không có thật.”
“Nhưng bạn của tôi đã chụp hình được cái xác đó.” Thời điểm nói xong mấy chữ cuối cùng, biểu tình trên mặt Ôn Phi Vũ trở nên thập phần ghét bỏ, “Tôi nhìn thoáng qua ảnh chụp, ghê tởm một ngày không thể ăn nổi cơm.”
Diệp Sơ Dương: “....... sọ não bị mở, óc văng ra ngoài?”
Ôn Phi Vũ: “........ woa! Cậu như thế nào lại biết!”
Ôn Phi Vũ thấy cảnh như vậy kinh tởm muốn chết, lúc này Diệp Sơ Dương còn không chớp mắt một cái mà miêu tả thứ đó luôn, trong đầu anh lập tức hiện ta tới cảnh tượng trong ảnh.
Nháy mắt, Ôn Phi Vũ toàn thân đều nổi hết da gà.
“Nghiêm túc mà nói, hình ảnh kia thật sự ghê tởm lắm. Tôi cảm thấy một ngày nào đó tôi bị chó tha, tôi tuyệt đối muốn chết thể diện một chút.” Ôn Phi Vũ trầm mặc một lúc mới mở miệng nói.
Diệp Sơ Dương nghe được những lời này, lại lần nữa bất đắc dĩ.
Cô liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nhướng mày, “Chỉ cần anh hay là những người gặp gỡ không ở sau lưng lấy những thứ gì làm xằng làm bậy, anh liền bất luận không có vấn đề gì.”
“Nói cũng vậy.”
*
Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ nói chuyện nửa ngày, cảnh sát phòng thẩm vấn mới khoan thai tới muộn.
Người đến là cảnh sát lớn tuổi hồi nãy dẫn bọn họ về đây.
Đối phương đầu tiên là ánh mắt chuyển động một vòng trên người Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ, cuối cùng trầm giọng chậm rãi nói “Đêm chuyện đã xảy ra nói qua một lần đi.”
Vì thế, Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ hai người ngoan ngoãn đem sự tình nói một lần.
Diệp Sơ Dương vì lòng thương người mà tự mình thú nhận bộc trực trước. Đối với phản ứng của tên gia hỏa nào đó, vị cảnh sát kia liếc cô một cái, tiếng nói lạnh lạnh đắc đạo, “Cậu rất thành thật.”
Diệp Sơ Dương: “Dạ. Nhưng mà cái này cũng chỉ là một ưu điểm nhỏ thôi.”
Đồng chí cảnh sát: “....?????”
Mới khen ngươi một câu, ngươi thật đúng là liền suyễn thượng? Người trẻ tuổi bây giờ sao lại đang ghét như vậy.
“Các cậu tự xem lại chính mình đi, chuyện này là trong lúc lén lút phối hợp với nhau để nói như thế nào. Cố nhiên các cậu cũng có sai, bên kia bọn họ cũng không đúng, tôi nghe nói đối phương có đẩy cậu trước. Cho các cậu gọi người nhà tới bảo lãnh.”
Nghe một câu quen thuộc như thế, Ôn Phi Vũ theo bản năng chớp chớp mắt, sau đó nhỏ giọng đến mức lẩm bẩm một câu, “Chúng tôi là thành niên lâu rồi.”
“Ya. Đã thành niên lâu rồi mà còn làm chuyện ấu trĩ như vậy.” Cảnh sát cười nhạo một tiếng, “Tôi có quản cậu thành niên hay không thành niên đâu, dù sao thì nếu người nhà không tới, các cậu liền ở chỗ này qua đêm đi.”
Sau khi nói xong câu đó, đồng chí cảnh sát rất có tính cách này liền xoay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ liếc nhau, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Có một số việc chính là muốn trốn cũng trốn không xong.